"Khụ khụ!"
Diệp Ân Tuấn đứng phía sau ho khan một tiếng.
Thẩm Hạ Lan bản năng quay đầu lại nhìn anh một cái, nhưng không hề có biểu cảm, sau đó quay đầu lại tiếp tục nói chuyện điện thoại.
"Được, sau này anh sắp xếp thời gian đi, tôi đi ra ngoài gặp anh."
Thẩm Hạ Lan vẫn vui vẻ nói chuyện với Tống Dật Hiên.
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn có chút khó coi.
Anh cầm điện thoại của Thẩm Hạ Lan, không nói gì đã lập tức cúp máy.
Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, sau đó hành động độc đoán này chọc giận cô.
"Diệp Ân Tuấn, anh có bệnh sao? Đây là điện thoại của tôi! Vì sao anh cúp điện thoại của tôi chứ? Tôi đang nói chuyện với bạn."
"Có phải chân bị thương cũng không ngăn cản được cô đúng không?"
Diệp Ân Tuấn buồn bực nói xong thì xoay người đi đến phòng bếp, thuận tiện mang theo điện thoại của Thẩm Hạ Lan.
"Anh trả điện thoại lại cho tôi!"
Thẩm Hạ Lan buồn bực muốn chết.
Diệp Ân Tuấn lại nhàn nhạt nói: "Xem tivi đi, xem tivi sẽ có lợi cho thể xác và tinh thần."
"Cái rắm!"
Thẩm Hạ Lan tức giận nói tục.
Diệp Ân Tuấn ngây người.
Anh bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan luôn có dáng vẻ thục nữ ở trước mặt anh, đừng nói đến nói tục, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng chưa từng có, quả nhiên cô đã thay đổi rồi sao? Hay là đây mới là tính cách thật của cô?
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan bây giờ thú vị hơn nhiều, ít nhất là hoạt bát sôi nổi, thành thật, mà Thẩm Hạ Lan trước kia lại quá hoàn hảo, nhưng lại thiếu sự tức giận thuộc về mình.
Anh đột nhiên cười nói: "Em thả rắm cho tôi nghe đi."
Những lời này lập tức chặn họng Thẩm Hạ Lan.
Tên đàn ông thối này!
Rốt cuộc hiện tại làm thế nào anh có thể luyện được da mặt dày như thế?
Cô dám chắc chắn không ai nói tục với anh như vậy, nhưng anh lại không tức giận?
Diệp Ân Tuấn không tức giận, Thẩm Hạ Lan lại vô cùng tức giận, cô oán hận cầm lấy điều khiển từ xa mở tivi, giống như có thù oán với tivi, tùy tiện tìm một kênh nhàm chán.
Má Trương nhìn bọn họ tương tác qua lại thì có chút không vui, nhưng bà ấy nhìn thấy Diệp Ân Tuấn mỉm cười nên không tiện nói gì.
Năm năm qua, Diệp Ân Tuấn sống không hề tức giận, hiện tại cuối cùng cũng có chút ý cười, bà ấy vẫn không nên nhiều chuyện.
Diệp Ân Tuấn lại quay về phòng bếp, bắt đầu nấu ăn.
Sự chú ý của Thẩm Hạ Lan vốn không ở trên tivi, giống như bị thứ gì đó hấp dẫn nên thỉnh thoảng nhìn về phía phòng bếp, dần dần nhìn đến ngây người, suy nghĩ cũng có chút mơ màng.
Dường như mọi thứ quay về nhiều năm trước, hư ảo như vậy, lại mờ mịt như thế.
Lúc cô ý thức được mình suy nghĩ gì đó thì Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên hoàn hồn, thầm mắng mình lại bị Diệp Ân Tuấn mê hoặc.
Mặc dù người đàn ông này có vẻ ngoài lịch lãm, nhưng vậy thì sao? Bên trong vẻ ngoài lịch lãm đó là một người lòng lang dạ sói, vô tình vô nghĩa vô tâm!
Thẩm Hạ Lan quay đầu lại, bản năng đứng dậy, nhảy lò cò đến nhà vệ sinh, vô cùng quen thuộc.
Má Trương thấy cô đứng dậy, vốn định đi tới giúp đỡ nhưng lại thấy cô quen thuộc nhà họ Diệp như thế, thậm chí công tắc ngầm của nhà vệ sinh cũng biết rõ ràng, làm cho cả người bà ấy ngây ra.
"Cậu chủ, sao cô ấy lại quen thuộc nhà họ Diệp như thế?"
Diệp Ân Tuấn quay đầu lại nhìn thoáng qua, giống như suy nghĩ nói: "Đừng hỏi, chăm sóc tốt cho cô ấy là được."
Anh nói xong thì giống như nhớ tới gì đó nên lập tức gọi cho Tống Đình.
"Cậu đưa xe lăn đến cho tôi, phải tốt nhất và đa năng."
Má Trương nhìn Diệp Ân Tuấn cũng không có nói nữa, nhưng lại tràn đầy thắc mắc về Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan ở trong nhà vệ sinh một lúc, lúc cô đi ra thì thấy Tống Đình đẩy xe lăn đi tới.
"Nhà thiết kế Lisa, Tổng giám đốc Diệp nói tôi đặt mua xe lăn cho cô, gần đây cô đi đứng không tiện nên có thể tạm thời dùng thứ này trước."
"Cảm ơn."
Thẩm Hạ Lan không chút khách sáo nhận lấy, thuận tiện ngồi thử, cảm thấy rất thuận tay.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô thích thú thì tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
"Rửa tay ăn cơm."
Diệp Ân Tuấn bưng đồ ăn ra ngoài làm cho Tống Đình khiếp sợ.
"Tổng giám đốc Diệp, anh nấu cơm sao?"
Anh ta đi theo Diệp Ân Tuấn rất nhiều năm, chưa bao giờ biết Diệp Ân Tuấn lại nấu cơm!
Diệp Ân Tuấn lại không quan tâm anh ta, đi qua đẩy Thẩm Hạ Lan vào nhà vệ sinh.
"Đồ đạc đều ở đây, còn thiếu gì thì em cứ nói với má Trương."
"Tôi biết rồi."
Thẩm Hạ Lan nói với anh một câu, nhanh chóng rửa tay, sau đó Diệp Ân Tuấn đẩy cô đến trước bàn ăn.
Bàn ăn vẫn giống như trước đây, thậm chí cô ngồi ở đâu cũng không thay đổi.
Thẩm Hạ Lan không nói gì, đáy mắt thản nhiên, ngồi trước bàn ăn nhìn một bàn đồ ăn bình thường, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tổng giám đốc Diệp, anh thấy tôi không ăn nổi thịt hay sao? Cả một bàn đồ ăn chay, anh chắc chắn thật lòng muốn tôi ở lại đây chứ?"
Diệp Ân Tuấn biết cô cố ý gây chuyện, bới cơm và múc canh đặt trước mặt cô nói: "Hiện tại chân em đang bị thương, ăn thanh đạm một chút, em muốn ăn thịt thì ngày mai tôi nấu cho em ăn, nhưng không được ăn quá nhiều, bác sĩ nói sức khỏe của em không thích hợp ăn đồ bổ."
"Dừng lại! Nghe lời bác sĩ thì tôi đã sớm chết rồi!"
Thẩm Hạ Lan thờ ơ nói một câu, lại phát hiện sắc mặt Diệp Ân Tuấn thay đổi.
"Không cho em nói chữ kia!"
Tâm trạng của anh có chút kích động.
Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, giống như nghĩ tới gì đó lại cố ý nói: "Chữ nào? Chữ chết sao? Chuyện này có gì phải sợ, con người cũng sẽ chết thôi, huống hồ hiện tại nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, lỡ yêu phải thứ cặn bã, nói không chừng lại chôn mình trong biển lửa, không tìm thấy xương cốt."
"Rầm" một tiếng, Diệp Ân Tuấn đập mạnh lên bàn, người xung quanh sợ tới mức không dám thở mạnh, mà sắc mặt Diệp Ân Tuấn cũng nặng nề đáng sợ.
Ở nhà họ Diệp, ai cũng biết không được