Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại có chút hoài niệm bộ dạng cô gái nhỏ của cô.
Anh nhìn Thẩm Hạ Lan một chút, thế nhưng mà phát hiện trên mặt của cô ửng hồng, tất cả phiền muộn và khó chịu trong đáy lòng đột nhiên bị quét sạch sành sanh, dường như thời gian lại trở về năm năm trước, về đến cái năm mà Thẩm Hạ Lan luôn nghĩ về anh, yêu anh.
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn dịu dàng, thậm chí là khóe môi cũng hơi cong lên, hình như là tâm trạng rất không tệ.
Quản lý sảnh nhìn thấy Diệp Ân Tuấn có sự thay đổi rất nhỏ, rất biết điều mà nói: “Còn có một phòng tổng thống đang trống không, tôi sẽ cho người dẫn tổng giám đốc Diệp đến đó.”
“Thuận tiện chuẩn bị chút đồ ăn, phải tốt cho tiêu hóa, mùi vị cũng phải ngon.”
Diệp Ân Tuấn nhớ tới Thẩm Hạ Lan với Tống Dật Hiên đi ra ngoài là muốn dùng cơm, xem ra cũng chưa ăn được bao nhiêu, cho nên thuận miệng dặn dò một câu.
Không nói tới việc cho đến bây giờ quản lý sảnh vẫn chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn dẫn theo phụ nữ đến khách sạn, dựa vào thái độ hiện tại của Diệp Ân Tuấn, ánh mắt dịu dàng đó liền biết được người phụ nữ này đối với Diệp Ân Tuấn mà nói vô cùng quan trọng.
Mặc dù là không nhìn thấy rõ gương mặt của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà quản lý sảnh rất hiểu quy củ cho người dẫn đường cho Diệp Ân Tuấn trực tiếp đi đến thang máy.
Thẳng cho đến khi đi vào thang máy rồi, Thẩm Hạ Lan mới không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm, nhưng mà tay đang nắm lấy vạt áo ở trước ngực của Diệp Ân Tuấn lại ướt đẫm.
Nhận ra cô khẩn trương, trong lòng của Diệp Ân Tuấn đột nhiên vui vẻ.
Xem ra đây là lần đầu tiên cô đến khách sạn làm loại chuyện này.
Nhận thức này làm cho anh cảm thấy mình đã tốt hơn.
Trên đường đi, hai người đều không nói chuyện.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Diệp Ân Tuấn cao đến dọa người, nóng đến nỗi phát nhiệt, cô muốn rút tay về nhưng mà sợ lại rơi xuống, cũng chỉ có thể dựa vào lồng ngực của anh, nghe thấy tiếng tim đập đanh thép mạnh mẽ của anh, bản thân lại bất giác khẩn trương.
Sau khi bước vào phòng, Diệp Ân Tuấn đặt cô lên trên giường, tiện tay ai cởi nút áo ở trên cổ áo sơ mi của mình ra, lộ ra xương quai xanh cường tráng.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy không khí ở trong phòng hơi nóng, cô muốn đi tìm điều khiển của điều hòa, Diệp Ân Tuấn lại chỉnh cho máy điều hòa thấp hơn một chút trước cô.
“Có muốn đi tắm trước không? Một lát nữa đồ ăn sẽ được mang đến, ăn một ít đồ trước, tránh cho một lát nữa không có thể lực.”
Diệp Ân Tuấn nói vô cùng bình thường, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại hết sức khẩn trương.
Bây giờ đừng có nói là ăn cái gì, có làm cái gì cô cũng không có sức lực.
Nhắc tới cũng thật là kỳ lạ, trước kia không phải là cũng đã từng làm với Diệp Ân Tuấn rồi à, sao bây giờ lại căng thẳng như vậy chứ?
Âm thanh nhịp tim đang đập thình thịch là cái gì đây?
Cô cảm giác trái tim của mình gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Thẩm Hạ Lan không dám nhìn thẳng vào mắt của Diệp Ân Tuấn, tay chân lại càng không biết phải đặt ở chỗ nào.
Cô nói với mình là phải thả lỏng, cũng không phải là chưa từng làm, cũng chỉ là đổi một địa điểm mà thôi, chỉ là năm năm rồi chưa từng làm mà thôi, nhưng mà những cảnh tượng đã trải qua với Diệp Ân Tuấn lại đột nhiên xuất hiện ở trong đầu của cô, hình ảnh vô cùng sắc nét, vô cùng chân thực cách nhau năm năm đột nhiên lại xuất hiện làm cho cô không thể chịu nổi.
“Tôi vẫn nên đi tắm trước thôi.”
Thẩm Hạ Lan đứng dậy muốn tự mình đi lại, một giây sau liền được Diệp Ân Tuấn bế lên.
“Đi đứng khó khăn, để tôi ôm em vào trong đó, hơn nữa chân của em không thể dính nước được, em xác định không cần sự giúp đỡ của tôi à?”
“Không cần.”
Thẩm Hạ Lan từ chối rất nhanh, làm lộ ra cô đang vô cùng căng thẳng.
Diệp Ân Tuấn yêu vô cùng bộ dạng như hiện tại của Thẩm Hạ Lan, cũng không làm khó cô nữa, buông ra để cho cô ngồi ở bên trên đổ đầy nước trong bồn tắm, chỉnh tốt nhiệt độ, lúc này mới cười nhẹ nói: “Bây giờ em không thể ngâm bồn tắm được, không thể tắm gội, cứ tắm một cái như vậy đi. Một lát xong rồi thì gọi tôi tôi, sẽ ôm em đi ra ngoài, ở trên mặt đất trơn trượt, tự em cẩn thận một chút.”
“Biết rồi, anh đi ra ngoài nhanh đi.”
Từ xưa đến nay Thẩm Hạ Lan không biết là Diệp Ân Tuấn còn có thể dịu dàng quan tâm như thế, trước kia có lần nào anh xả nước tắm ra cho cô như vậy đâu.
Nhưng mà bây giờ anh lại đột nhiên cẩn thận quan tâm như vậy, cô cảm thấy khó chịu và không quen, hận không thể để anh biến mất ngay lập tức.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị hun đỏ của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cười nhẹ một tiếng rồi rời khỏi phòng vệ sinh, đồng thời thuận tay đóng cửa đại.
Ở bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là nhân viên phục vụ đưa thức ăn đến.
Diệp Ân Tuấn kêu người ta bỏ đồ vật xuống rồi sau đó liền đi ngay.
Ở bên ngoài hơi yên tĩnh.
Thẩm Hạ Lan lắng tai nghe một hồi, cô muốn khóa cửa phòng vệ sinh lại, sau đó suy nghĩ lại một lát còn phải đi mở cửa nữa, huống hồ gì Diệp Ân Tuấn là một người nói như thế nào thì sẽ làm như thế đó. Hôm nay sợ là sẽ không tránh thoát khỏi, cho dù cô có dành cả đời ở trong phòng tắm thì cũng không phải là phải ra ngoài à?
Nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Hạ Lan cố gắng hít sâu vài hơi, có làm như thế nào cũng không thể làm ổn định được tâm trạng khẩn trương của mình.
Trong đầu của cô đều là thân thể không có một chút thịt thừa nào của Diệp Ân Tuấn, cơ bắp mạnh mẽ, còn có loại cuồng dã toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cơ thể của Thẩm Hạ Lan có chút khô nóng, mặt cũng nóng đến lợi hại.
Cô vội vàng hớp một tay nước lạnh hất vào mặt của mình.
Mặc dù là năm năm không có đàn ông, nhưng mà cũng không cần phải nhớ kỹ rõ ràng như vậy chứ.
Với lại cô suy nghĩ đến chuyện này để làm gì vậy?
Chẳng lẽ là cô muốn nối lại duyên phận lúc trước với anh à?
Mặc dù là sức chiến đấu của người đàn ông này rất mạnh, cũng để cho phụ nữ phải mê luyến, nhưng mà anh cũng rất lạnh lùng vô tình không phải ư.
Thẩm Hạ Lan không ngừng xây dựng tinh thần cho bản thân, nhưng mà cô vẫn không có cách nào làm cho mình bình tĩnh lại.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ở trong phòng vệ sinh vẫn không có động tĩnh gì.
Diệp Ân Tuấn hơi lo lắng.
Thẩm Hạ Lan đi đứng không tiện, sẽ không phải là xảy ra chuyện gì đó chứ.
Anh đứng dậy đi đến cửa phòng vệ sinh gõ cửa một cái rồi hỏi: “Hạ Lan, em không có chuyện gì đó chứ?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên run lên một cái, trả lời theo bản năng: “Không có gì hết.”
Cô biết là mình