“Người tận hưởng cuộc sống an nhàn bình yên như ba sẽ không hiểu được lúc mẹ liều mạng đấu tranh không cho người khác dẫn con đi đâu.”“Con nói những lời này không phải vì muốn ba đồng tình với con và mẹ, mà con chỉ muốn ba đối xử tốt với mẹ một chút, nếu ba không đối xử tối với mẹ, Tiểu Bảo sẽ dẫn mẹ bỏ trốn, cho dù con rất thích ba.”Từng câu nói của Tiểu Bảo như tảng đá đập mạnh vào tim Lê Hiếu Nhật.Hóa ra anh đã nhìn nhầm khi thấy Kiều Minh Anh có vẻ như sống rất tốt ư.Suốt năm năm không ở cạnh họ, anh thật sự đã bỏ lỡ quá nhiều thứ.Nhưng câu nói cuối cùng của Tiểu Bảo, vẫn là niềm an ủi rất lớn cho Lê Hiếu Nhật, chí ít cậu bé vẫn thừa nhận anh là ba.“Ba xin lỗi, mặc dù ba không ở cạnh con trong quá khứ, nhưng trong cuộc sống sau này của hai mẹ con, ba sẽ luôn ở bên hai người.” Lê Hiếu Nhật thủ thỉ rồi khẽ ôm lấy Kiều Tiểu Bảo: “Nhưng, những lời như bỏ nhà đi, con đừng nghĩ đến nữa nhé, con muốn dẫn người phụ nữ của ba đi đâu chứ?”Kiều Tiểu Bảo lè lưỡi cười trộm, thật ra bé nói những lời này chỉ vì muốn ba quý trọng mẹ thôi, bằng không cậu bé đã ngay lập tức bảo Dạ Nhất chuẩn bị đưa hai mẹ con bỏ trốn rồi!“Ba đừng quên rằng, bảo bối không phải dễ bắt nạt nha.” Kiều Tiểu Bảo nghẹo đầu, dáng vẻ nghịch ngợm gian xảo như một chú hồ ly con.“Hừ! Con cứ thử xem.” Lê Hiếu Nhật véo má Kiều Tiểu Bảo, trong lòng vẫn còn hơi không vui.Xem ra con trai anh vẫn luôn nghĩ đến chuyện dẫn Kiều Minh Anh bỏ trốn, anh cần phải nghĩ cách, để giữ cả người lẫn trái tim họ ở lại mới được.“Tiểu Bảo không sợ.” Kiều Tiểu Bảo hất cằm, tất nhiên là bé không sợ rồi, hơn nữa nếu bé không cố ý nói ra những lời này, làm sao biết… hì hì.Trong phòng tắm, Kiều Minh Anh đã tắm xong và mặc đồ ngủ của mình đi ra, tóc vẫn còn nhỏ nước, cô chỉ quấn một chiếc khăn khô màu trắng lên tóc, rồi cầm nước thuốc bôi lên tay.Những chỗ nên bôi thuốc, cô đã bôi trong phòng tắm hết rồi, nhưng trên mặt và cánh tay thì không thuận tiện lắm nên cô ra ngoài bôi.Cô vừa bôi vừa đi, giọt nước từ trên mái tóc nhỏ xuống tấm thảm trắng tinh mềm mại, làm ướt một mảng nhỏ.Kiều Minh Anh bôi lên mặt và cánh tay xong, bỗng phát hiện ra mình hoàn toàn không thể bôi được phía sau lưng, chưa nói tới việc tay cô không với tới, mà chỉ riêng việc giữ tư thế ấy lâu cũng sẽ rất khó chịu.Thế là cô đặt chai thuốc qua một bên, vừa lau khô tóc, vừa đi ra ngoài, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ như quả táo kể từ khi mới bước ra từ phòng tắm đầy hơi nước.Cô mở cửa phòng Kiều Tiểu Bảo, thấy Lê Hiếu Nhật và cậu bé đang ngồi trên ghế, nhìn nhau, không biết đang nói chuyện gì.“Mẹ.” Kiều Tiểu Bảo nở nụ cười ngọt ngào nhìn Kiều Minh Anh.Lê Hiếu Nhật cũng nhìn cơ thể của Kiều Minh Anh, ánh mắt bất chợt co rút.Kiều Minh Anh mới vừa tắm xong nên đương nhiên rất có sức hấp dẫn.Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng vải tương đối kín kẽ mà mình đã mang theo, váy dài quá gối, nhưng vì mới ra khỏi phòng tắm, nên trên người vẫn còn mùi thơm thoang thoảng, trên hai bắp chân trắng nõn vẫn còn đọng lại những giọt nước bảo sao có thể không kích thích ánh mắt của anh chứ.Lê Hiếu Nhật là một người đàn ông bình thường, năm năm nay chưa từng chạm qua người phụ nữ nào, giờ nhìn thấy cảnh tượng này, sao có thể không có phản ứng gì chứ.Đương nhiên Kiều Minh Anh không biết suy nghĩ trong lòng Lê Hiếu Nhật, cô ngoắc tay với Kiều Tiểu Bảo, bảo cậu bé tới đây.Kiều Tiểu Bảo nhảy xuống ghế, ngoan ngoãn đi tới: “Sao thế mẹ?”“Giang hồ cầu cứu, bảo bối, con bôi thuốc giúp mẹ đi.” Kiều Minh Anh vừa kéo Kiều Tiểu Bảo đi vừa nói.Ở đây chỉ có Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo, nhưng cô không thể bảo anh giúp cô được, cũng không tiện đi làm phiền chị Lâm, nên cậu bé là sự lựa chọn tốt nhất.Mắt Lê Hiếu Nhật hơi sa