Lục Cung Nghị vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ là hai mắt đã nhắm lại: “Những chuyện không nên hỏi thì tốt nhất đừng nên hỏi, có những chuyện mày không hiểu được đâu.”Có những chuyện thật sự bất đắc dĩ.Giọng nói đó khẽ thở dài, như đang tiếc nuối một điều gì: “Thật đáng tiếc, sao mày phải đối xử với cô ấy như thế, chẳng phải mày rất thích cô ấy sao?”Nói xong, bên cạnh bỗng chìm vào im lặng, rất lâu sau, Lục Cung Nghị mới đứng dậy, nhìn vào nơi nào đó trong văn phòng với ánh mắt ảm đạm, nở nụ cười cay đắng: “Mày không hiểu được đâu.”Giọng nói đó không hề đáp lại, giống như chưa từng xuất hiện.***Lúc chị Lâm đưa bộ lễ phục và đồ trang sức mà tối nay Kiều Minh Anh phải mặc tới cho cô, cô đã thật sự kinh sợ.Không phải vì bộ lễ phục ấy quá quý giá mà vì đây chính là bản thảo thiết kế cô tiện tay vẽ ra lúc nhàn rỗi nhưng lại bất ngờ được Lê Hiếu Nhật may thành sản phẩm hoàn thiện, hơn nữa các chi tiết tinh xảo đến mức cô phải ngạc nhiên.“Những thứ này đều được cậu chủ sai người chuẩn bị từ trước, cô Kiều nhìn xem, còn cả sợi dây chuyền này nữa, cậu chủ nói nhất định phải bảo cô đeo nó tối nay.” Chị Lâm cười ha ha nói, rồi mở một chiếc hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền màu bạc.Thật ra sợi dây này rất đơn giản, khá mảnh không hề thô, nhưng nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra, trên mặt dây chuyền được nối với nhau bởi một chuỗi những trái tim, ngay chính giữa có treo một chiếc nhẫn.Chiếc nhẫn này mới là thứ quan trọng nhất của cả sợi dây.Người khác có thể không biết, nhưng Kiều Minh Anh lại là người biết rõ nhất, toàn bộ tinh hoa của sợi dây chuyền đều nằm trong chiếc nhẫn này.Đây là khái niệm cô đã đưa ra lúc bé, không ngờ Lê Hiếu Nhật lại làm ra thật.Chiếc nhẫn được chạm khắc rỗng, những nơi chạm khắc đều khảm những viên kim cương vô giá, kim cương rất nhỏ, nhưng cả chiếc nhẫn chắc chắn không dưới 100 viên, chính giữa còn tạo thành một đóa tường vi tinh xảo khéo léo, chính giữa nhụy hoa còn khảm một viên kim cương màu đen, càng khiến cho chiếc nhẫn thêm thanh thuần quyến rũ.Với ngụ ý là AordLover, người yêu trọn kiếp.Dưới ánh đèn, viên kim cương màu đen chính giữa nhụy hoa, và những viên kim cương li ti trên mặt chiếc nhẫn phản chiếu một tầng ánh sáng rực rỡ.Kiều Minh Anh bình thản liếc nhìn chiếc nhẫn rồi nhìn chị Lâm mỉm cười: “Chị Lâm giúp em thay đồ đi.”“Vâng thưa cô.” Chị Lâm cầm chiếc hộp rồi nhìn Kiều Tiểu Bảo: “Cậu chủ nhỏ, chúng ta đi thôi, để dì Lâm thay đồ giúp cậu.”Kiều Tiểu Bảo lắc đầu: “Không cần đâu dì Lâm, Tiểu Bảo tự thay được.”Những chuyện nhỏ như thay đồ, Kiều Tiểu Bảo không muốn làm phiền người khác.“Được rồi.” Chị Lâm vui vẻ mỉm cười, cảm thấy Kiều Tiểu Bảo rất hiểu chuyện, rồi đi lên lầu cùng Kiều Minh Anh.Phải nói là Lê Hiếu Nhật rất có mắt nhìn, váy dạ hội do đích thân anh chọn được cắt may vừa vặn, đồng thời rất thích hợp với cô.Kiều Minh Anh đung đưa chiếc váy và ngắm nhìn mình trước tấm gương lớn, cô sờ bộ lễ phục, cảm giác rất mịn màng tinh tế, mặc vào rất thoải mái.Cái đẹp thì ai cũng yêu, cũng thích và Kiều Minh Anh cũng không ngoại lệ, khi thấy dáng vẻ xinh đẹp của mình, có ai mà không vui chứ.“Cô Minh Anh, tôi đeo dây chuyền giúp cô,” Chị Lâm lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp, định đeo cho Kiều Minh Anh.Kiều Minh Anh nhìn sợi dây chuyền, trong đôi mắt long lanh lóe lên một tia phức tạp nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, để mặc chị Lâm đeo giúp mình.Sợi dây chuyền chạm vào da thịt, sự lạnh lẽo đến thấu xương lan ra dọc theo xương quai xanh, không biết là tim lạnh hay sợi dây lạnh mà khiến Kiều Minh Anh cảm thấy lạnh lẽo đến vậy.Có những chuyện cho dù cô không nói, nhưng không có nghĩa cô đã quên.“Cô Minh Anh xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ là người rực rỡ nhất trong bữa tiệc tối nay.” Chị Lâm nhìn Kiều Minh Anh trong gương, cất lời khen ngợi tự đáy lòng.Kiều Minh Anh nhoẻn miệng cười, nhìn bóng dáng xinh đẹp tao nhã của chính mình trong gương, dáng vẻ nhu mì và đơn thuần hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo càng làm tôn lên sự trong sáng vốn có ở cô.Bữa tiệc bắt