Trước đây, khi cô theo đuổi Tô Thành Nghiêm thì đã xem rất nhiều tiết mục của đám bồ nhí bên cạnh Tô Thành Nghiêm rồi.Diệp Tử này nhất định không có ý tốt.Nếu không thì vì sao cô ta luôn nháy mắt với Lê Hiếu Nhật? Chẳng lẽ mắt bị tật sao?“Anh thôi đi, nhà tôi chỉ có một đứa con trai là tôi, làm gì có em gái.” Đặng Chiến nghe xong thì lập tức phủ định, sau đó nhìn Diệp Tử lắc đầu liên tục, dường như đang nói sao loại gen này sao có thể là người nhà tôi được chứ?!Diệp Tử nghe bọn họ nói vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, cô ta không ngờ Đặng Chiến sẽ chê bai ngoại hình của cô không chút khách sáo gì thế này, trước khi tới đây, cô ta đã trang điểm suốt mấy tiếng, sao bọn họ lại còn chê chứ?Thật ra Đặng Chiến không có ác ý, chỉ nói chuyện thẳng thắn một chút, người bên cạnh đã quen anh nghĩ sao nói vậy, nhưng nghe vào tai Diệp Tử lại thành cố ý nhắm vào cô ta.Diệp Tử nhìn Lê Hiếu Nhật sau đó nhanh chóng cúi đầu.Không khí có chút đông cứng, Kiều Minh Anh khó chịu ném bài lên bàn, kéo cánh tay Lê Hiếu Nhật: “Này, người đẹp đang buồn mà anh không đi an ủi sao?”Lê Hiếu Nhật khẽ nhướng mày, mắt đen lướt qua một tia không vui, hơi thở có chút lạnh lẽo, dường như muốn xác nhận với cô: “Em chắc chứ?”Kiều Minh Anh cắn chặt môi dưới, có chút do dự và rối rắm, nếu lúc này Lê Hiếu Nhật đứng về phía Diệp Tử thì không phải là cô thua chắc rồi sao.Huống chi cô cũng không muốn Lê Hiếu Nhật giúp Diệp Tử.“Anh hiểu rồi” Lê Hiếu Nhật thu động tác nhỏ của cô vào mắt, khóe môi khẽ cong lên, nghiêng người nhìn Diệp Tử đang tủi thân cúi đầu, dặn dò Tịnh Nguyệt: “Tịnh Nguyệt, cô Diệp mệt rồi, cô đưa cô Diệp về nghỉ ngơi đi.”Diệp Tử kinh ngạc ngẩng đầu, khó tin nhìn Lê Hiếu Nhật, khóe mắt vẫn còn nước mắt, anh muốn đuổi cô ta đi?Bởi vì Kiều Minh Anh nói một câu mà anh nhẫn tâm đuổi cô đi khỏi chỗ này? Không khác nào tát vào mặt cô!“Hiếu Nhật…” Diệp Tử còn muốn nói gì đó, cô vẫn chưa hoàn thành mục tiêu tối nay nên không thể rời đi được.“Diệp Tử.” Lê Hiếu Nhật trầm giọng đánh cắt ngang Diệp Tử, đôi mắt sâu xa khiến người khác không nhìn thấu được: “Về đi.”Một câu rất rõ ràng.Có thể thấy được Lê Hiếu Nhật đã rất nể mặt Diệp Tử rồi, cũng không mở miệng đuổi cô ta đi, còn cho cô ta một bậc thang đi xuống đã là giới hạn lớn nhất rồi.Diệp Tử nắm vạt áo mình, cô ta không cam lòng hình tượng mà cô vất vả tạo nên bị sụp đổ, nhưng cô ta lại không thể làm gì.“Được, vậy anh nhớ đến thăm em.” Diệp Tử cười dịu dàng với Lê Hiếu Nhật, chào tạm biệt anh xong thì được Tịnh Nguyệt đẩy đi.Khi Diệp Tử xoay người lại thì lập tức trầm mặt xuống, hai mắt tràn đầy sự oán hận.Diệp Tử càng oán hận nhiều bao nhiêu thì động lực càng lớn bấy nhiêu, cô ta coi trọng người nào thì cho dù cướp đi cũng phải có được!“Thiếu một người nên cô bổ sung vào đi.” Diệp Tử vừa đi, Đặng Chiến nói với Dương Ly, Kiều Minh Anh không thể bổ sung vào được, trình độ chơi bài của cô, cô cứ thua mãi, khiến anh không nhìn nổi.“Chờ đã.” Lê Hiếu Nhật cắt ngang, ánh mắt nhìn về phía Lục Cung Nghị ngồi một góc không nói gì từ đầu đến giờ: “Để cậu ta vào đi.”Lục Cung Nghị đang ngồi trong góc cầm một ly rượu vang đỏ chậm rãi uống nhìn thấy ánh mắt của bọn họ thì ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, lễ phép cười một tiếng.“Cung Nghị, anh cũng ở đây à, mau đến đây đánh bài đi.” Kiều Minh Anh không biết Lục Cung Nghị ngồi ở đó từ lúc nào, nhưng có lẽ anh đã ngồi được một lúc, ly rượu của anh đã không còn bao nhiêu.“Được.” Lục Cung Nghị cười gật đầu, anh chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu gì của Kiều Minh Anh.Chỗ này lập tức biến thành chiến trường của bốn người đàn ông, Kiều Minh Anh ngồi bên cạnh Lê Hiếu Nhật, đối diện là Tô Thành Nghiêm Đặng Chiến và Lục Cung Nghị , cô nghĩ thầm lấy một chọi ba, không chỉ