Nhưng câu nói này nghe giống như cô ta là chủ còn Kiều Minh Anh chính là khách.Khóe miệng Kiều Minh Anh cong lên, lộ ra một nụ cười hoàn hảo, không có một chút khuyết điểm nào: “Quần áo nhất định phải thay, cô Diệp cứ từ từ ăn, tôi đi thay quần áo xong sẽ quay lại luôn.”Chỉ một giây vị trí chủ khách lại được đảo ngược lại.Sắc mặt của Diệp Tử đương nhiên không thể tốt được.Lê Hiếu Nhật khẽ cười một tiếng, trong đôi mắt mang theo sự hài lòng, anh biết, cô sẽ không để mặc cho bọn họ ức hiếp mình, một câu nói không thể phản bác.Chỉ có phản bác mới là Kiều Minh Anh chân thật nhất.Nếu như nói, những chuyện trên bàn ăn chỉ là một chuyện nhỏ xen giữa mà thôi, vậy thì tiếp theo, Kiều cô nương không thể không cảm thán cái trò nhỏ này của Lê Ngữ Vi thật sự không đơn giản.Đầu tiên là lúc cô đang xem một chương trình thời trang, phích cắm của ti vi đột nhiên bị Lê Ngữ Vi rút ra, những quyển tạp chí không biết từ lúc nào đột nhiên bị người khác đổi thành sách lậu, hơn nữa còn là chữ Pháp, cô cũng không để ý, dù sao cũng có thể giết thời gian.Tất cả những thứ này đều khiến Lê Ngữ Vi rất bực bội, Kiều Minh Anh thậm chí đọc sách lậu còn nhiệt tình hơn tạp chí thời trang.Phải làm sao?Đương nhiên Lê Ngữ Vi không thể nhận thua như vậy được, chạy lên tầng lấy tất cả quần áo của Kiều Minh Anh ra, cắt nát tất cả.Kiều Minh Anh chỉ cảm thấy khóe miệng mình co giật dữ dội, nhưng lại không tức giận.Tức giận với một người ngây thơ như vậy, Kiều Minh Anh cảm thấy thật lãng phí thời gian.“Không vui sao? Không vui thì mau rời khỏi nhà tôi! Hừ!” Lê Ngữ Vi kiêu ngạo ném cây kéo xuống đất, ngẩng cao đầu rời đi.Kiều Minh Anh nhìn đồng bừa bộn trước mặt, có chút mệt mỏi thở dài.Kiều Minh Anh chỉ hi vọng cuộc sống yên bình, có thể không tầm thường, bận rộn nhưng nhất định phải khiến cho thời gian riêng tư của cô yên bình.Rốt cuộc cô đã trêu trọc ai?!Kiều Minh Anh đảo mắt, dứt khoát nằm xuống thảm, bên dưới là đống quần áo của cô vừa bị Lê Ngữ Vi cắt ra, có một số trang phục có thêm đồ trang trí, vì vậy có chút khó chịu, nhưng cô lại lười di chuyển.“Mami, tại sao Mami lại nằm ở đây giống như một con cá chết thế?” Cái đầu nhỏ của Kiều Tiểu Bảo đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Kiều Minh Anh, đôi mắt to rất xinh đẹp và sống động, bàn tay nhỏ đặt trên balo, nhìn cô.Cá chết?Trên trán Kiều Minh Anh hiện lên ba vạch đen, lập tức ngồi dậy, nắm lấy khuôn mặt mềm mại của Kiều Tiểu Bảo xoa xoa: “Tiểu tử thối, mấy ngày nay không chỉnh đốn con lại bắt đầu lên nóc nhà nghịch ngói rồi đúng không?Kiều Tiểu Bảo ngây thơ nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn lên đỉnh đầu, sau đó rất nghiêm túc nói với Kiều Minh Anh: “Mami, ở đây không có ngói nha.”“Hừ.” Kiều Minh Anh khẽ hừ một tiếng: “Đúng rồi, mấy ngày nay con ở bên Dạ Nhất, có nghe ngóng được tin tức gì của Kiều Chấn Huy không?”Kiều Tiểu Bảo đặt balo xuống, sau đó ngồi khoanh chân bên cạnh Kiều Minh Anh, nhìn quần áo rách thành một đống, có chút nghi ngờ, chả lẽ nhà có cướp?“Nghe ngóng rồi, chân và tay của ông ta bị thương nhẹ, còn bị bỏng nặng, trong khoảng thời gian ngắn không thể xuất viện được.” Kiều Tiểu Bảo cầm một mảnh quần áo bị rách lên nhìn vào, sau đó lại nhìn Kiều Minh Anh: “Mami, những bộ quần áo này sao lại bị cắt thành như thế này?”“Bị một người phụ nữ ngây thơ cắt.” Nghĩ đến điều này, Kiều Minh Anh lại cảm thấy đau đầu, chỉ cần cô còn sống ở đây một ngày, có lẽ sẽ không có một ngày yên bình.Nếu như có thể, cô có thể rời khỏi đây không….“Ở đây có người phụ nữ khác đi vào sao?” Kiều Tiểu Bảo vừa nghe thấy vậy, chỉ cảm thấy tóc của mình muốn dựng lên, chuyện này xảy ra khi nào? Tại sao Tiểu Bảo cậu lại không biết?“Không sai, bảo bối buổi tối không được chạy lung tung, nếu không người phụ nữ kia sẽ chạy ra bắt con đi đó!” Kiều Minh Anh làm động tác bắt người, sau đó ngã xuống đất, sống chết cũng không muốn đứng dậy.Ai mà biết được Kiều Tiểu Bảo lại tỏ ra chán