”Cô Minh Anh à, tớ phải nhắc nhở cậu, cậu đã có một đứa bé rồi, hơn nữa ba đứa bé còn sống. Các cậu là người yêu được công nhận, nếu cậu độc thân thì người yêu thầm người ta như tớ đây sao có thể chịu được?” Dương Ly nhìn cô một cái, dứt khoát lắc đầu.Tốt xấu gì thì Kiều Minh Anh với Lê Hiếu Nhật còn có khả năng kết hôn, nhưng cô thì sao, đến cả tâm tư cũng không thể cho Tô Thành Nghiêm biết, chỉ có thể đứng ở nơi anh không thấy, khỏi phải nói cũng thương tâm không ít.Yêu thầm là vở kịch một người, vì thiếu một diễn viên chính, dù có diễn hay đến mấy cũng không ai vỗ tay.Có lẽ quá đường hoàng, cho nên khi Dương Ly thích ai đó sẽ rất ngại ngùng, thậm chí không dám nói những gì cô nghĩ cho người kia.Kiều Minh Anh hoàn toàn ngược lại với Dương Ly, cô không hiểu rõ trái tim mình, nếu biết rõ mình thích ai, nếu người kia vừa khéo là Lê Hiếu Nhật, thì dẫn theo Tiểu Bảo đến cửa cầu hôn lâu rồi, còn đợi gì nữa?Con người đều như vậy, nội tâm luôn thiếu dũng cảm và quyết đoán hơn so với vẻ bề ngoài.Nhất là trước mặt người mình thích, dù có dũng cảm thế nào thì cũng chỉ là bọt biển, chạm nhẹ một cái liền vỡ tan: ”Thế thì sao? Nói không chừng ngày nào đó tớ đem Tiểu Bảo nhà tớ đi tìm người đàn ông khác sống qua ngày, hiếm lạ gì anh ta?” Kiều Minh Anh khẽ hừ một tiếng, không ngừng nhét thức ăn vào miệng, ra sức ăn giống như sợ người khác không biết cô đang ăn vậy.Dương Ly nuốt nước miếng, tay cô cầm chặt đũa.”Minh Anh, đừng nói nữa…””Cậu không phải cũng cảm thấy mình có lí đấy ư? Tiểu Bảo nhà tớ nói rồi, một ngày nào đó thấy anh ta không vừa mắt liền mang tớ bỏ nhà theo trai, đến lúc đó xem anh ta đi đâu tìm, anh ta cũng chẳng phải người đàn ông duy nhất trên đời, tớ còn sợ mình không gả đi được ư?” Dường như để cho hả giận, Kiều Minh Anh ra sức chọc chọc vào bát cơm trắng, hừ vài tiếng.Sắc mặt Dương Ly hơi cứng nhắc, tay cầm đũa không khỏi run rẩy: ”Minh Anh, cậu nói nữa tớ không cứu nổi cậu đâu…”Kiều Minh Anh ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn cô ấy, vẻ mặt mờ mịt, vừa định hỏi liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng mang theo sự tức giận không thể kiểm soát vang lên trên đỉnh đầu khiến cả người cô run lên.Kiều Minh Anh kinh hãi đến mức tóc dựng đứng, trong giây lát bị người kia nâng cằm lên, mắt đối lại với đôi con người âm trầm sâu thẳm tản ra khí lạnh nhìn thẳng vào cô, trên mặt anh mang theo nụ cười nhạt, nếu không chú ý đến nhuệ khí trên người anh, thì nho nhã như một công tử vậy.”Vừa nãy em muốn dẫn theo Tiểu Bảo theo ai hả?” Lê Hiếu Nhật môi mỏng khẽ mở, hình như không chút để ý hỏi, nụ cười sâu hơn: ”Em muốn gả cho ai? hửm?”Sao anh lại ở đây!!Kiều Minh Anh cảm thấy tay cầm đũa của mình mềm nhũn, suýt chút nữa thả tay ra vứt lên mặt bàn.Cô vẫn đánh gái thấp sức chịu đựng của mình trước mặt Lê Hiếu Nhật.Khí thế trên người anh không ai có thể hoàn toàn chống đỡ được. Hơn nữa dáng vẻ này của Lê Hiếu Nhật làm Kiều Minh Anh có chút kinh hãi.”Không, không có, anh nghe nhầm rồi, chắc chắn anh nghe nhầm rồi.” Chuyện ập đến trước mặt, Kiều Minh Anh chọn cách giả ngu, tin chắc chỉ cần mình giả ngu đến cùng, thì nhất định…sẽ không chết quá thảm.”Hửm? Em chắc chứ?” Giọng nói của anh vô cùng từ tốn, ý uy hiếp trong lời nói Kiều Minh Anh có ngốc cũng nghe ra được.Cô không nên nói bậy sau lưng anh! Sao cô lại nghĩ quẩn như vậy chứ, lần này rơi vào tay