Lê Hiếu Nhật biết, Kiều Tiểu Bảo chính là sự ràng buộc khiến Kiều Minh Anh không thể rời đi, nhưng nếu như muốn cô thật tâm ở bên anh, chỉ có cách khiến cô yêu anh mà thôi.
Tốt nhất, tình yêu mà cô dành cho anh phải giống như những gì mà anh dành cho cô.
“Tổng giám đốc Lê có dám đặt cược với tôi không?” Lục Cung Nghị đứng dậy, nhìn vào ánh mắt Lê Hiếu Nhật, một người nguy hiểm, một người dịu dàng, khiến nhiệt độ trong phòng như trộn lẫn giữa băng và lửa, ai cũng không thua ai.
Lê Hiếu Nhật không trả lời lại, chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta.
Lục Cung Nghị cũng không để ý đến việc này, nói: “Tổng giám đốc Lê để Kiều Minh Anh trở thành người mẫu đại diện cho buổi triển lãm lần này, thời gian là một tuần, trong khoảng thời gian này tổng giám đốc Lê không được làm phiền đến công việc của bọn tôi, nếu như cuối cùng Kiều Minh Anh vẫn chọn trở về bên anh, vậy thì tôi thua và ngược lại.”
“Quả thật là một màn đánh cược không tồi.” Lê Hiếu Nhật cười, tay đút túi quần, nhìn Lục Cung Nghị: “Chỉ là, anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ đồng ý cược với anh? Anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ từ bỏ Kiều Minh Anh, ngoan ngoãn rời đi đi?”
Nói xong, anh nở một nụ cười ngạo nghễ, lạnh lùng, khiến người khác không thể làm ngơ.
Lục Cung Nghị nhíu mày, ánh mắt nhìn Lê Hiếu Nhật có chút không tán đồng: “Tổng giám đốc Lê, anh đang ép buộc Kiều Minh Anh ở bên cạnh anh! Anh không biết tôn trọng ý kiến cá nhân của cô ấy!”
Lê Hiếu Nhật bật cười, rồi lạnh lùng nhìn anh ta, nói từng câu từng chữ: “Ép buộc cô ấy ở bên cạnh tôi? Tôi sẽ mở lớn mắt xem xem, cô ấy có chút không tình nguyện nào khi ở bên cạnh tôi hay không? Nếu như tổng giám đốc Lục hiểu rõ cô ấy, sao lại không biết tính cách của cô ấy như thế nào chứ, ép buộc là cô ấy sẽ ở lại sao?”
Anh chỉ hợp mưu với Kiều Tiểu Bảo để giữ Kiều Minh Anh ở lại, anh chỉ hợp mưu với Kiều Tiểu Bảo để Kiều Minh Anh ngoan ngoãn ở lại biệt thự mà thôi, ép buộc cô? Lê Hiếu Nhật cười khẩy, cho dù có ép buộc cô như thế nào, chỉ cần có thể giữ cô ở lại, anh có thể không màng mọi thủ đoạn.
Lời này của anh đã thành công khiến Lục Cung Nghị im lặng, như Lê Hiếu Nhật nói, anh ta hiểu Kiều Minh Anh, đương nhiên biết rõ cô không phải kiểu người sẽ làm chuyện mà mình không muốn chỉ vì người khác ép buộc, cô vốn là người thích tự do, bây giờ ở lại, chỉ sợ là cô đã thật sự động lòng với Lê Hiếu Nhật rồi.
Sau khi khiến Lục Cung Nghị có suy nghĩ lầm tưởng này, Lê Hiếu Nhật không ở lại nữa, quay người rời khỏi đây.
Lúc đi ra ngoài anh lại nhìn thấy Kiều Minh Anh đang đứng ở cửa làm mặt quỷ, cô không nghĩ đến sẽ đột nhiên có người đi ra ngoài, dọa khiến cô nhảy sang một bên, suýt chút nữa thì kêu lên thành tiếng.
“Em đứng ở đây làm gì?” Lê Hiếu Nhật nhướng mày nhìn cô, anh đã nhìn rất rõ hành động ban nãy của cô rồi.
Tuy nhiên… cũng rất đáng yêu.
Kiều Minh Anh bị phát hiện ý đồ, cô cảm nhận được mặt mình bỗng nóng ran, cô nhìn Lê Hiếu Nhật, vội vàng cúi thấp đầu xuống: “Không có gì!”
Cô sẽ không nói cho anh biết là cô đứng ở đây trút giận lên cánh cửa vì không hài lòng với thái độ của anh đâu.
Chuyện này có gì khác so với tin đồn Đặng Chiến ôm hôn cái cột chứ?
Lê Hiếu Nhật đột nhiên bật cười, không kìm được mà giơ tay lên, vuốt mái tóc xù của Kiều Minh Anh, đôi mắt đen nhánh tràn đầy yêu thương và dịu dàng khó có thể nhận ra.
Anh nhớ lại những lời ban nãy Lục Cung Nghị nói với mình, trong lòng lại có chút suy nghĩ.
Cánh cửa phía sau dần dần mở ra, Lục Cung Nghị vừa ra ngoài đã nhìn thấy một màn này, gương mặt Kiều Minh Anh đỏ ửng như đang xấu hổ, hai má phồng lên, Lê Hiếu Nhật đang dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, cô cũng không