Nhưng mà đã đến tình trạng này, người đàn ông mặc đồ đen đương nhiên không thể nào tin rằng Kiều Tiểu Bảo là một đứa trẻ vô hại được.
“Ít nói nhảm, bắt đầu đi.” Người đàn ông mặc đồ đen lạnh lùng nói, súng trên tay đã chuẩn bị sẵn sàng, không biết lúc nào sẽ bắn ra một viên đạn.
Kiều Tiểu Bảo mím môi, ánh mắt nhìn người đàn ông mặc đồ đen lại vô cùng nhẹ nhàng, rõ ràng là không đặt anh vào mắt.
Những cảm xúc coi thường, khinh bỉ ngưng tụ dưới đáy mắt bé, làm cho người đàn ông mặc đồ đen kia cảm thấy hoảng sợ.
Tuy rằng anh không muốn thừa nhận, nhưng mà Kiều Tiểu Bảo nhìn chằm chằm anh như thế, đúng là làm cho anh cảm thấy hoảng sợ, đầu ngón tay cũng hơi run lên.
Bây giờ, trong mắt của người đàn ông kia chỉ nhìn thấy đôi mắt đang ngưng tụ vô số cảm xúc của Kiều Tiểu Bảo, những cảm xúc vô hình kia giống như một bàn tay bóp chặt lấy trái tim anh, run rẩy không ngừng.
Người đàn ông mặc đồ đen kia hơi ngơ ngẩn, một giây sau mới nhớ lại mình đang đánh cược tính mạng với Kiều Tiểu Bảo, chỉ cần mất tập trung trong nháy mắt cũng đã đủ mất mạng.
Nhưng mà khi anh mở to hai mắt, không ngờ lại nhìn thấy một viên đạn lạnh lẽo bắn thẳng vào ngực mình, tốc độ giống như bị tua chậm lại vậy!
Cho dù như thế, người đàn ông mặc đồ đen cũng không có cách nào tránh được.
Viên đạn kia xuyên thẳng qua ngực anh, không hề văng ra giọt máu nào.
Người đàn ông mặc đồ đen kinh ngạc nhìn Kiều Tiểu Bảo, bàng hoàng đến không nói nên lời, súng trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nhỏ.
Còn cây súng lúc nãy, đang nhắm thẳng vào ngực anh.
Do vị trí đứng nên Kiều Tiểu Bảo có thể nhìn thấy rất rõ, nhưng mà Dạ Nhất lại không nhìn thấy, còn tưởng là Kiều Tiểu Bảo đã nổ súng.
“Mất tập trung vào lúc đối chiến với kẻ thù, đây là điều cấm kỵ.” Kiều Tiểu Bảo vẫn cười vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, lời nói nhẹ nhàng rơi vào tai của người mặc đồ đen.
Gương mặt đáng yêu đẹp trai ở trong mắt người đàn ông mặc áo đen, lại giống hệt như thần chết, có thể dễ dàng làm anh chết đi.
Trong cuộc quyết đấu đánh cược tính mạng, nếu người đàn ông mặc đồ đen không chết, vậy Kiều Tiểu Bảo chắc canh sẽ chết.
Dạ Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, hơi có chút vui mừng thở phào.
Kiều Tiểu Bảo tiếp xúc với mấy thứ này quá sớm, đây là điều mà họ không muốn nhìn thấy.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng Kiều Tiểu Bảo có thể sống một cuộc sống không lo không nghĩ dưới sự bảo vệ của họ.
Nhưng mà bây giờ vẫn phải để bé đối mặt một mình, có lẽ bọn họ đã nghĩ quá tốt, cho rằng Kiều Tiểu Bảo sẽ đồng ý để bọn họ bảo vệ, nhưng lại không biết rằng, bé cũng phải trưởng thành.
Chỉ là cách trưởng thành quá tàn khốc.
Người đàn ông mặc đồ đen ngã xuống đất, đôi mắt dưới kính râm trừng lớn, đến lúc chết vẫn chưa biết được rốt cuộc vì sao mình chết.
Thật ra Kiều Tiểu Bảo cũng chỉ vận dụng tâm lý học chiến đấu mà Dạ Thất đã dạy cho bé mà thôi, hơn nữa người đàn ông mặc đồ đen này vốn đã bị thương, ý chí cũng đã yếu đi, cho nên Kiều Tiểu Bảo cũng không cần tốn quá nhiều sức đã làm cho anh ta tự động chỉa súng vào ngực mình rồi nổ súng, tự mình giết chết chính mình.
Chuyện này còn mệt hơn là tự nổ súng bắn chết anh nữa.
Kiều Tiểu Bảo cất súng vào, lau mồ hôi trên trán, trong lòng nhẹ nhàng thở phào.
Đây mới là đánh cược tính mệnh đó, nếu như lúc nãy ý chí của người đàn ông mặc đồ đen kia kiên cường hơn một chút, người nằm xuống bây giờ chắc là bé rồi.
Cũng may, không làm tay bé nhiễm máu.
Kiều Tiểu Bảo nhìn đôi tay mềm mại của mình mỉm cười, vì ba và mẹ, hiện tại bé sẽ không để cho tay của bé phải dính một giọt máu tươi nào cả.
Cho nên bé mới mạo hiểm dùng cách này.
“Cục cưng!” Giọng nói của Kiều Minh Anh vang lên ở trên đỉnh đầu, dưới chân Kiều Tiểu Bảo đột nhiên nổi lên một cơn gió lớn, trong lúc cát bụi bay mù mịt, bé nhìn thấy được một chiếc trực thăng.
Còn có gương mặt hoảng sợ và đôi mắt rưng rưng của Kiều Minh Anh.
Kiều Tiểu Bảo cảm thấy trong lòng rất ấm áp, vươn tay nhìn