Cô có chút hoảng hốt, sợ bị anh phát hiện, nên rất muốn trốn thoát nhưng trong đầu lại trống trơn không nghĩ được gì.
Không đúng, tại sao cô lại phải sợ cơ chút, đây đâu phải lần đầu bị ôm đâu, nhưng sao tim lại đập nhanh như thế chứ?
Muốn chết quá đi mất!
Lê Hiếu Nhật thu hết tất cả vẻ mặt của cô vào đáy mắt, từ từ nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình, ánh mắt ấy ẩn chứa một chút gì đó quyến rũ vô cùng, lại cuốn hút, giống như một tấm lưới khiến cô không thể nào thoát ra.
“Nói cho tôi biết, em đang sợ điều gì?
Giọng nói của anh trầm thấp từ tính, ngữ khí còn có chút dịu dàng như thể độc dược mê hoặc trái tim người khác.
Dưới ánh nhìn ấy, Kiều Minh Anh không thể nào nhúc nhích nổi.
Rốt cuộc là cô đang sợ hãi điều gì?
Đáp án chuẩn bị xuất hiện đến nơi, Kiều Minh Anh há miệng, định nói ra đáp án trong lòng mình.
Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Lê Ngữ Vi bước vào, trông thấy Lê Hiếu Nhật cùng Kiều Minh Anh đang nằm trên giường bệnh, nhất thời ngẩn người ra.
Sau đó cô ta chỉ tay về phía Kiều Minh Anh, trừng lớn mắt nhìn cô, vẻ mặt vô cùng khó tin, không thể nào chấp nhận nổi: “Cô, sao cô lại ở trên giường của anh tôi? Hai người vừa nãy đã làm những gì! Cô không biết xấu hổ đến thế à!”
Dáng vẻ này như thể muốn giết chết bằng đôi mắt xinh đẹp ấy, ánh mắt ẩn chứa sự khinh thường, giống như Kiều Minh Anh đã gây ra chuyện gì tội lỗi vậy.
Kiều Minh Anh không thốt lên lời, muốn lên tiếng nhưng lại bị Lê Hiếu Nhật cắt ngang, nhất thời quên mất bản thân định nói những gì, liền cau mày lại, có chút chán nản.
Vẻ mặt của Lê Hiếu Nhật cũng không khá hơn là bao, vốn dĩ sắp nghe được đáp án của Kiều Minh Anh rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, cô nhóc mạnh mồm này sắp thừa nhận rồi, thế mà lúc này Lê Ngữ Vi lại đến đây…
Không thể không nói, lần này Lê Ngữ Vi phá đám thành công rồi.
“Vi Vi” Anh thấp giọng lên tiếng, đôi mắt nheo lại đầy sắc bén khiến cho Lê Ngữ Vi không khỏi co rúm người lại.
Cô ta sợ nhất là dáng vẻ âm thầm nổi giận này của Lê Hiếu Nhật, như thể có vô số áp lực đang đè nén lên người cô ta, khiến cho cô thể không thể nào phản bác lại được.
Nhưng với bản tính được chiều chuộng đã ăn sâu vào máu thịt như thế, sao cô ta có thể dễ dàng buông tha cho Kiều Minh Anh được.
Cộng thêm việc Lê Hiếu Nhật lại hiển nhiên đứng về phía Kiều Minh Anh, điều đó khiến Lê Ngữ Vi có chút khó chịu.
Cô ta bước đến bên cạnh giường, một tay tóm lấy cánh tay của Kiều Minh Anh, sau đó, dùng hết sức kéo cô xuống giường.
Kiều Minh Anh không nghĩ Lê Ngữ Vi lại đột nhiên vậy, may mà cô phản ứng kịp, hai chân vững vàng tiếp đất, nếu không thì khó tránh khỏi việc ngã bẹp dí xuống đất rồi.
“Cút ra ngoài, đồ hồ li tinh, ai cho cô vào đây, cút ra ngoài cho tôi!” Lê Ngữ Vi kéo Kiều Minh Anh, không chút nề hà dùng hết sức có thể đẩy cô ra ngoài phòng bệnh.
Kiều Minh Anh đứng trên mặt đất với đôi chân trần, mặt dù thời tiết hiện giờ không còn quá lạnh nữa nhưng chân không đứng như vậy cũng vẫn có cảm giác tê buốt, có chút đau nhói.
“Vi Vi, ầm ĩ thế đủ chưa?” Lê Hiếu Nhật đứng dậy, vẻ mặt bỗng chốc tái nhợt, vết thương trên vai và phía sau lưng vẫn còn đang đau nhức, anh cố kìm nén sự đau đớn, đôi mắt sắc bén nhìn Lê Ngữ Vi mang theo sự cảnh cáo.
“Anh!” Lê Ngữ Vi không vui, giậm chân muốn phản bác lại.
Nhưng Lê Hiếu Nhật không cho cô ta cơ hôi đó, lạnh lùng lên tiếng: “Nếu như đủ rồi thì đi về đi, đừng có lên cơn ở đây!”
Vẻ mặt Lê Ngữ Vi trắng bệch, không ngờ Lê Hiếu Nhật lại hung dữ với mình như thế, mặc dù trước kia, thỉnh thoảng anh cũng sẽ nghiêm khắc với cô ta, nhưng chưa bao giờ hung dữ mắng cô ta như vậy.
Lên cơn?
Như thế này mà bảo cô là lên cơn!
Vậy thì hôm nay cô phải lên cơn cho đàng hoàng mới được!
Lê Ngữ Vi càng lúc càng dùng sức tóm chặt lấy cánh tay Kiều Minh Anh, Kiều Minh Anh nhịn đau đến mức không khỏi nhíu chặt mày lại.
Lê Ngữ Vi này muốn cấu đứt thịt trên người cô hay sao, đau chết cô rồi!
“Lê Ngữ Vi, buông tay ra!” Kiều Minh Anh đứng trên mặt đất lạnh lẽo, bàn