Ông ấy là một người rất dịu dàng, nhưng lại rất dứt khoát bình tĩnh khi đưa ra bất kì quyết định nào.
Ông ấy muốn Kiều Minh Anh sang Pháp sống chung với bọn họ, nhưng Kiều Minh Anh lại từ chối.
Cứ như thế, khoảng cách với người thân càng lúc càng xa hơn.
“Ba ngày nào cũng nhắc đến em, muốn em quay về đây, bọn anh cũng nhớ em đến phát ốm rồi đây này” Giọng nói của Đỗ Lưu Xuyên có chút than thở cùng oán trách.
“Cái gì? Bọn anh ốm á?” Kiều Minh Anh nghe thấy vậy không khỏi siết chặt lấy điện thoại, trong lòng lo lắng không thôi.
“Không phải, cái là gọi là nhớ nhung trong truyền thuyết mà?” Đỗ Lưu Xuyên có chút nghi ngờ, trong lòng suy nghĩ một hồi, gọi là bệnh tương tư đúng không nhỉ?
Xùy!
Kiều Minh Anh suýt chút nữa thì phì cười, ông anh này là do Tôn Ngộ Không mời đến để trêu cô hay sao?
“Anh, bệnh tương tư là để chỉ tình cảm nam nữ” Kiều Minh Anh kiên nhẫn giải thích.
“Tình cảm nam nữ? Anh là nam, em là nữ, có vấn đề gì sao?” Giọng nói của Đỗ Lưu Xuyên mang theo vẻ khó hiểu.
“Ờ….”
Bị nói như vậy, Kiều Minh Anh cũng không biết phải giải thích ra sao, chỉ có thể hùa theo: “Ờ đúng, gọi là bệnh tương tư đó…”
“Minh Anh, nếu như thực sự có chuyện gì, đừng gánh vác một mình, ở bên đó anh có người quen, em có bất kì chuyện gì cũng đều có thể tìm anh” Giọng nói của Đỗ Lưu Xuyên trở nên nhẹ nhàng, cẩn thận dặn dò cô.
“Anh, anh nói xem, người đó rốt cuộc là ai?” Kiều Minh Anh đi đến khu phố thương mại, nhưng lại không đi vào trong, chỉ đứng ở bên ngoài nói chuyện với Đỗ Lưu Xuyên.
Cô ngó nghiêng xung quanh theo thói quen, cứ như là ảo giác, cô dường như trông thấy Diệp Tử.
Kiều Minh Anh bỏ qua mọi nghi ngờ trong lòng mà đi thẳng về phía trước.
“Chuyện đó à, là bí mật, nếu như em muốn biết thì phải tự mình tìm ra thôi” Đỗ Lưu Xuyên vẫn cứ úp úp mở mở, không tiết lộ bí mật.
“…..” Kiều Minh Anh bĩu môi, nếu như Đỗ Lưu Xuyên không nói thì anh ta chắc chắn là có dụng ý của riêng mình.
Nói thêm vài câu nữa, Kiều Minh Anh liền cúp điện thoại, cô càng ngày càng tiến lại gần Diệp Tử, bỗng dưng có một chiếc xe chạy ngang qua, lúc nhìn lại, phía bên kia đã không còn bóng người rồi.
“Quái lạ, chẳng lẽ mình nhìn nhầm?” Kiều Minh Anh nghĩ là mình thật sự đã nhìn nhầm, nên cũng không nghĩ thêm gì nữa.
…
Diệp Tử xuất hiện cùng với Tịnh Nguyệt, nhưng vừa rồi cô ta sai Tịnh Nguyệt đi ra tiệm mua đồ, Diệp Tử không muốn đợi nên quyết định một mình ngồi xe lăn dạo quanh khu mua sắm.
Cô ta không có ý gì khác, chỉ là muốn tách Tịnh Nguyệt ra rồi đi đến chỗ hẹn mà thôi.
Diệp Tử đẩy xe lăn đến một ngã tư, đang chuẩn bị rẽ thì không ngờ phía trước mặt có một người đang chạy đến, sau đó không cẩn thận đâm thẳng vào người cô.
“A!”
Hai người va vào nhau, nhưng may mà người kia phản ứng kịp, giữ lấy xe lăn nên Diệp Tử mới không bị ngã xuống.
Diệp Tử vẫn chưa hoàn hồn lại được, mùi nước hoa nồng nặc phảng phất khiến cô không khỏi cau mày.
“A! Huân Nhi! Chị không sao chứ?” Một cô gái mặc đồ thể thao chạy tới vội vàng hỏi han.
Hạ Huân Nhi đứng dậy, nhìn Diệp Tử rồi lên tiếng: “Cô gái, cô không sao chứ?”
“Không sao” Diệp Tử thấy đối phương rất quen, sau đó không khỏi quan sát Hạ Huân Nhi một cách chăm chú.
Người con gái này, dường như là người mẫu trực thuộc công ty Hiếu Nhật.
“Cô thấy không sao là tốt rồi, đây là danh thiếp của tôi, nếu như cô cảm thấy có bất kì vấn đề gì thì có thể liên lạc với tôi” Hạ Huân Nhi đưa cho Diệp Tử danh thiếp của mình.
Diệp Tử không nói gì mà chỉ gật đầu.
Hạ Huân Nhi cùng trợ lí cũng không lưu lại quá lâu liền rời đi.
Diệp Tử nhìn theo bóng dáng của bọn họ rồi nhấc cánh tay phải ở cạnh người lên, trong tay là một móc treo.
Vừa rồi khi Hạ Huân Nhi va vào cô, tay cô không cẩn thận quơ trúng nó, vốn dĩ vật này được gắn chặt trên eo Hạ Huân Nhi,