Có vẻ như… đây là lần đầu tiên mà Lê Hiếu Nhật tức giận với cô trong một khoảng thời gian dài như vậy, còn hung dữ như vậy.
Kiều Minh Anh biết, Lê Hiếu Nhật thật sự rất tức giận, rất rất giận.
Mà ngực của cô cũng giống như bị đánh vào thật mạnh, trái tim đau đớn từng cơn.
Sau khi Kiều Minh Anh đi rồi, lông mày của Lê Hiếu Nhật nhăn lại dữ dội, cũng mất đi vẻ lạnh lùng và dữ tợn ban nãy, một nét buồn và cô đơn đã thật sự toát ra từ trong đôi mắt đen.
Những lời nói lúc nãy của Kiều Minh Anh, so với chuyện cô không thích anh, so với chuyện cô từ chối anh, đó còn muốn làm tổn thương người hơn.
Chắc có lẽ là cô không biết lời nói đó của cô đối với người yêu cô mà nói, nó như một lưỡi dao có thể tùy tiện đâm xuyên qua ngực.
Lê Hiếu Nhật đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, rất bất lực, anh đã yêu lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, đổi lại là một câu anh đánh giá bản thân cao quá rồi đó.
Ánh mắt của anh dừng tại chiếc giường có chút lộn xộn, còn có một mảng lớn dấu tích của nước mắt.
Tất cả điều này đang nói rõ ràng cho anh biết, lúc nãy cô đã khóc ở đây.
Người làm cho cô khóc chính là anh.
Nhớ đến dáng vẻ mông lung giàn giụa nước mắt khi Kiều Minh Anh rời đi, Lê Hiếu Nhật đã cảm thấy trong người của mình bực bội, chạm tờ giấy ở một bên.
Ở phía trên không chỉ có chữ ký như rồng bay phượng múa của anh, bên cạnh đó còn có chữ ký xinh đẹp của cô, giống như là một trò cười.
Anh không hề suy nghĩ gì liền cầm tờ giấy kia lên, hung hăng vò mấy lần, tùy ý ném vào một giỏ rác ở bên cạnh.
Lúc mà Kiều Minh Anh rời khỏi bệnh viện thì cả người của cô vẫn còn trong trạng thái hoảng loạn, không biết là chuyện gì đã xảy ra, trái tim giống như là bị mất đi một miếng, đau đớn, đau đến nỗi cô hô hấp cũng cảm thấy khó khăn
Hốc mắt khô khốc, cơn gió ban mai lành lạnh thổi khô giọt nước mắt ở trên mặt.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô đưa tay lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn cũng không thèm nhìn mà trực tiếp nghe: “A lô.”
Là Dương Ly, cô ấy vốn muốn tìm Kiều Minh Anh để đi ra ngoài ăn, nhưng khi cuộc điện thoại vừa kết nối, nghe thấy âm thanh của Kiều Minh Anh đã cảm thấy có chút không đúng, giọng nói của cô là lạ, mang theo một chất giọng nghẹn ngào.
“Minh Anh, cậu sao vậy? Có phải là có chỗ nào không thoải mái không, hay là có người nào bắt nạt cậu?” Dương Ly lập tức sốt ruột, phải biết rằng ở nước C thật sự không có mấy người có thể bắt nạt Kiều Minh Anh, thế nhưng mà giọng nói của cô không đúng, chẳng lẽ thật sự đã bị bắt nạt rồi?
“Ly Tử…” Tâm trạng của Kiều Minh Anh vốn dĩ đã bình tĩnh được một chút, bởi vì vài câu quan tâm của Dương Ly lập tức liền tan rã, sự nghẹn ngào trong giọng nói cũng càng rõ ràng hơn.
“Bây giờ cậu đang ở đâu vậy, tớ lập tức đi tìm cậu ngay.” Dương Ly cũng không lo lắng bây giờ là thời gian làm việc mà vội vội vàng vàng chuẩn bị đi tìm cô.
Có thể khiến cho Kiều Minh Anh như vậy, chắc chắn là xảy ra chuyện lớn gì đó.
Làm chị em tốt của Kiều Minh Anh nhiều năm như vậy, Dương Ly có thể nói là hiểu rất rõ Kiều Minh Anh, giữa hai người có một loại “tâm linh tương thông”, chỉ cần cô xảy ra chuyện gì thì Dương Ly cũng sẽ rất nhạy cảm.
“Tớ ở…” Kiều Minh Anh báo ra địa chỉ của bệnh viện, đồng ý với Dương Ly sẽ không đi lung tung, liền đứng ở dưới lầu bệnh viện chờ cô ấy.
Cô ngồi xổm người xuống ôm hai đầu gối của mình, chỉ lộ ra một đôi mắt ngân ngấn nước, hơi không có hồn mà nhìn về phía trước, đáng thương giống như một con chó con bị ném bỏ ở bên người.
Dương Ly lái xe rất nhanh, công ty cách nơi này cũng không xa, rất nhanh liền đến cửa bệnh viện, nhìn thấy Kiều Minh Anh đang ngồi xổm ở chỗ