Tịnh Nguyệt và Lê Hiếu Nhật đến trước cửa một phòng bệnh thì mở cửa đi vào.
Kiều Minh Anh sải bước, đi đến bên cửa, thông qua ô cửa kính nhỏ trên cánh cửa nhìn vào trong.
Người đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh không phải Diệp Tử thì còn có thể là ai chứ?
Ánh mắt của cô ta rất dịu dàng, mang theo tình ý nồng đậm, nhìn thằng vào người đàn ông ngồi trước mặt cô ta.
Trái tim của Kiều Minh Anh bỗng thắt lên, trong đôi mắt long lanh vụt qua một kinh ngạc, người đàn ông đó là Lê Hiếu Nhật.
Anh nói có chuyện, chính là đến đây cùng với Diệp Tử sao?
Kiều Minh Anh đè nén sự khó chịu trong lòng, miệng nhỏ bặm lại, nhìn chằm chằm gáy của Lê Hiếu Nhật.
Lê Hiếu Nhật không hề phát hiện Kiều Minh Anh ở bên ngoài, giọng nói vốn luôn lạnh nhạt, lúc này lại nhẹ nhàng hơn: “Em không cần lo lắng những thứ này, cố gắng dưỡng thương là được.”
“Em biết, chỉ là lần ngã này, không biết em còn có thể đứng lên được nữa hay không?” Diệp Tử nói, trong đôi mắt đẹp xuất hiện một nỗi buồn và sự giãy giụa, giống như đang thương cảm cho tương lai của mình.
Quả nhiên, câu nói này túm được sự áy náy trong đáy lòng của Lê Hiếu Nhật, ánh mắt nhìn Diệp Tử cũng càng dịu dàng hơn.
“Sẽ được, anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất trên thế giới, nhất định có thể khiến em đứng dậy trở lại.” Lê Hiếu Nhật nghiêm túc hứa, mặc kệ nói thế nào, đều là anh nợ Diệp Tử.
“Tịnh Nguyệt, không có chăm sóc tốt cô Diệp, đi nhận hình phạt đi.” Lê Hiếu Nhật lạnh nhạt nói với Tịnh Nguyệt, không mang theo nửa điểm cảm xúc.
Diệp Tử nhìn Tịnh Nguyệt mà trong lòng cười trên nỗi đau của người khác, ánh mắt lại mang theo vài phần không lỡ nhìn Lê Hiếu Nhật: “Hiếu Nhật, như thế có phải không quá tốt hay không? Em bây giờ cũng không sao rồi, nên đừng phạt cô ấy nữa?”
“Cô ta không có hoàn thành chức trách của mình, phạt cô ấy là điều nên làm.” Lê Hiếu Nhật mặt mày lạnh nhạt không có bất kỳ cảm xúc gì, đôi môi mỏng mím lại, dường như không hề để tâm.
Kiều Minh Anh nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, trong lòng không rõ mùi vị gì.
Cô thấy Tịnh Nguyệt đi ra thì lập tức nấp qua một bên, đợi sau khi cô ta đi rồi mới đi ra.
Tịnh Nguyệt từ nhỏ đi theo bên cạnh Lê Hiếu Nhật, cùng Kiều Minh Anh cũng coi như cùng nhau lớn lên, giống như Lê Tiến Dũng đối với với Lê Hiếu Nhật mà nói là tồn tại rất quan trọng.
Mặc dù trước đây Kiều Minh Anh cũng có gặp rắc rối, hơn nữa Lê Hiếu Nhật mấy lần cũng phạt Tịnh Nguyệt và Lê Tiến Dũng, có điều cuối cùng đều bị cô mặt dày quấn lấy anh, dùng đủ thủ đoạn thì Lê Hiếu Nhật mới không có phạt bọn họ.
Sự chua xót trong lòng không ngừng lấn áp trái tim cho Kiều Minh Anh, nhưng trên gương mặt lại bình tĩnh đến không tưởng, khiến người khác không nhìn ra cô đang nghĩ gì.
“Hiếu Nhật, mấy ngày này anh có thể ở lại cùng em được không? Em sợ…” Giọng nói nhu nhược của Diệp Tử, mang theo vài phần khẩn cầu.
Đừng đồng ý với cô ta, đừng đồng ý với cô ta!
Suy nghĩ này đang điên cuồng nói trong lòng của cô, cô biết, nếu như khoảnh khắc này cô bước vào, cô có 100% nắm chắc Lê Hiếu Nhật sẽ từ chối cô ta.
Nhưng không được.
Cô muốn nghe xem, Lê Hiếu Nhật liệu có đồng ý lời thỉnh cầu của cô ta hay không…
Lúc này, trái tim của cô giống như bị nhấc lên, nín thở nghiêm tức lắng nghe cuộc đối thoại bên trong.
“Ừm.” Giọng nói lạnh nhạt không có một tia thay đổi, như băng tuyết vỡ ra, hết cái này đến cái khác, đâm vào trái tim của Kiều Minh Anh.
Anh đã đồng ý rồi.
Đôi mắt trong veo của Kiều Minh Anh giống như mất đi ánh sáng, cả đời đều co rúm lại, bả vai vô lực chúc xuống, lạc lõng giống như thủy triều cuộn sóng trong đôi mắt long lanh ánh nước.
Về sau bọn họ nói cái gì Kiều Minh Anh cũng không có tâm trạng nghe tiếp nữa, kéo lê bước chân nặng nề đi về phòng bệnh của Dương Ly.
Sớm biết thế cô không nên hiếu kỳ đi theo xem thử.
“Sao bộ dạng lại bơ phờ thế kia?” Giộng nói của Dương Ly có chút khô khốc, còn mang theo âm mũi.
“Cậu mới bơ phờ đó!” Kiều Minh Anh không khích khí lườm cô ta, đi đến bên giường bệnh mở chiếc túi, lấy ra mấy viên thuốc.
“Vậy chính là bị kích thích rồi?”
Kiều