“Mẹ ơi, nước miếng kìa.” Kiều Tiểu Bảo nhíu mày, nhìn Kiều Minh Anh với vẻ bực bội.
“Nhóc con xấu xa, đã lớn như vậy rồi mà còn để ý đến mấy cái này hả?” Kiều Minh Anh cốc đầu cậu bé với vẻ bất lực, rồi mới cảm thấy hình như có thứ gì đó dụi vào chân mình.
Cái quỷ gì vậy?
Cô lập tức cúi đầu nhìn xuống, bèn nhìn thấy một chú chó đáng yêu chết người.
“Đây là…chó núi Pyrénées hả?” Đôi mắt Kiều Minh Anh lập tức sáng bừng.
Cô lập tức thả Kiều Tiểu Bảo xuống, rồi ôm Đoàn Đoàn lên, gương mặt toát ra vẻ kinh ngạc và vui mừng.
Kiều Tiểu Bảo không hề tỏ ra bất mãn một chút nào, cậu bé nhìn thấy thấy mẹ mình vui vẻ bế Đoàn Đoàn, cậu bé cười đến cong cả mắt. Kiều Tiểu Bảo biết chắc chắn rằng mẹ mình sẽ thích, trước kia mẹ đã nói phải nuôi một chó thật đáng yêu mới được, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội, cũng không có thời gian, có điều bây giờ nghĩ lại mới thấy cơ hội đã đến rồi.
Không phải ba cố ý chứ? Kiều Tiểu Bảo nhìn Đoàn Đoàn, trong lòng cậu bé thầm nghĩ như vậy.
“Cục cưng ơi, sao đột nhiên có con chó thế, trông đáng yêu quá.” Kiều Minh Anh ôm Đoàn Đoàn, cảm thấy chú chó này hơi nặng, cô bèn chìa tay ra nhẹ nhàng vuốt lông nó.
Gương mặt Kiều Tiểu Bảo đen sì: “Mẹ ơi, đột nhiên có con chó gì chứ? Ba tặng cho con đấy, thông minh lắm, con nói gì nó cũng làm theo hết.”
“Vậy à?” Kiều Minh Anh nhướn mày, Lê Hiếu Nhật tặng chó cho Kiều Tiểu Bảo để làm gì? “Mẹ nuôi một mình Tiểu Bảo đã nhọc lắm rồi, bây giờ lại tòi ra thêm một chú chó nữa hả?”
Nhọc lắm rồi? Khóe miệng Kiều Tiểu Bảo co rút, mẹ ơi rốt cuộc mẹ đã nhọc ở đâu vậy?
“Để cục cưng tự mình chăm sóc Đoàn Đoàn là được, sau này Đoàn Đoàn sẽ theo con, con ăn gì thì Đoàn Đoàn sẽ ăn đó.” Kiều Tiểu Bảo hếch chiếc cằm tròn của mình lên, ôm Đoàn Đoàn lại từ lồng ngực Kiều Minh Anh.
Dường như Đoàn Đoàn hiểu ý của Kiều Tiểu Bảo vậy, nó thè chiếc lưỡi hồng hào ra liếm mặt Tiểu Bảo.
Đôi mắt trong trẻo của Kiều Minh Anh thoáng có vẻ ngạc nhiên, rồi cô phì cười: “Nhóc con.” Rồi mới cùng Kiều Tiểu Bảo đi về phía biệt thự.
Câu nói của Kiều Tiểu Bảo khiến cô nhớ đến một câu chuyện cười, nói là những ngày đầu tháng người ăn gì chó ăn nấy, đến cuối tháng chó ăn gì người ăn nấy.
Có điều Lê Hiếu Nhật giàu có như thế, nuôi chó đầy sân cũng còn được nữa là, bởi vậy cô không cần phải quan tâm đến vấn đề này.
Hơn nữa trông Đoàn Đoàn cũng không giống với con chó bình thường, Lê Hiếu Nhật giao Đoàn Đoàn lại cho Kiều Tiểu Bảo, nhất định là có dụng ý của anh.
“Cô Kiều, cậu chủ nhỏ, mọi người về rồi.” Vừa bước vào trong căn biệt thự đã nhìn thấy Diệp Tử đang ngồi dưới giàn hoa, một tay cầm kéo, một tay cầm đóa hoa hồng thắm yêu kiều, cô ta đang tỉa những chiếc lá, vừa nhìn thấy Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo bước vào bèn mỉm cười.
Mặc dù cô ta đang ngồi trên xe lăn, nhưng điều khiến người ta chú ý ngay khi lại là gương mặt xinh đẹp của mình.
Diệp Tử nhìn Kiều Minh Anh một lúc, rồi mới trông sang Kiều Tiểu Bảo, ánh mắt chợt ảm đạm.
Đứa trẻ này là điểm mấu chốt.
“Ừm.” Kiều Minh Anh khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ Diệp Tử không biết tự xem mình là người ngoài gì cả, cứ như cô ta thật sự sống lâu ở đây vậy.
Cô nghĩ đến đây rồi dáo dác nhìn khắp nơi, không thấy bóng hình ấy đâu, trong lòng chợt thấy mất mát.
“Lê Hiếu Nhật vẫn chưa về, cô muốn tìm anh ấy à?” Diệp Tử vừa cắm hoa vào bình, vừa hỏi cô.
“Chưa về à?” Kiều Minh Anh nhíu mày, rồi nhìn sang Kiều Tiểu Bảo.
Kiều Tiểu Bảo lắc đầu với cô, tỏ ý không biết, khi nãy cậu bé chỉ lo chơi với Đoàn Đoàn mà thôi.
“Vậy thì thôi.” Trong lòng Kiều Minh Anh cảm thấy hơi ngờ vực, sau khi Lê Hiếu Nhật đưa cô vào bệnh viện chưa trở về hay sao?
“Mẹ ơi, để con dẫn Đoàn Đoàn đi ăn cơm, hình như Đoàn Đoàn đói rồi.” Kiều Tiểu Bảo chỉ vào Đoàn Đoàn đang làm nũng dụi vào chân mình, vui cười hớn hở.
Đừng thấy bây giờ