Sự tức giận của Lê Ngữ Vi lúc này mới giảm bớt một chút, cuối cùng cúp máy mà không có nói gì.
Hừ, cô còn muốn dùng cô ta giúp mình báo thù nữa sao? Tự cô làm!
Sau khi Diệp Tử cúp điện thoại, mỉa mai cười một cái, loại thiểu năng như cô mà muốn đấu với tôi?
Cô ta luôn không hiểu, tại sao thiên chi kiêu tử IQ cao và năng lực vẹn toàn như Lê Hiếu Nhật lại có một đứa em gái ngu ngốc như Lê Ngữ Vi chứ?
Lúc này, Tịnh Nguyệt bước đến từ hành lang với vẻ mặt bình thản.
“Cô Diệp” Tịnh Nguyệt chào một cái rồi rời đi.
Bởi vì mấy ngày này Diệp Tử nghỉ dưỡng ở trang viên, Lê Hiếu Nhật liền bảo Tịnh Nguyệt tạm thời không cần theo cô ta.
Nhìn thấy bộ dạng dửng dưng của Tịnh Nguyệt, trong lòng Diệp Tử không khỏi khinh miệt, chỉ là một người làm mà thôi, không biết tự lượng sức mình.
…
Kiều Minh Anh tỉnh lại rồi, trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn chút vẻ bệnh tật trắng bệch, đôi môi khô và nhợt nhạt, đôi mắt vô thần chớp chớp vài cái, rồi mới quay mắt qua nhìn Kiều Tiểu Bảo đã nằm ngủ ở bên giường của cô.
Lúc Kiều Tiểu Bảo ngủ giống hệt như một tiểu thiên sứ, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại dễ thương, mềm mại đến mức như có thể búng ra cả nước, có lẽ là giá trị dinh dưỡng trong bữa ăn của trang viên quá cao, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé có chút tròn tròn rồi, nhưng mà vẫn rất ngầu và đẹp trai.
Lông mi của bé rất dài, dài đến nỗi Kiều Minh Anh có hơi ghen tị, giống như cái bánh bao lớn Lê Hiếu Nhật kia vậy, lông mi dài mà xoăn.
Kiều Minh Anh vươn tay ra nhẹ nhàng chọt vào phần dưới mắt của bé, ở đó có một chút xanh xanh, giống như là vết tích do ngủ không ngon để lại vậy.
Cô lại khiến bọn họ lo lắng rồi.
Đôi mắt ngân ngấn nước của Kiều Minh Anh loé qua một tia nghiêm nghị, cô tưởng mình đã rất giản dị không khoa trương rồi, từ trước đến giờ không đi tranh giành bất cứ điều gì, cũng hiếm khi tranh chấp với người khác, chỉ muốn mình sống cuộc đời của chính mình trên đời này, tạo ra thế giới của riêng mình.
Có phải cô đã nghỉ ngơi lâu quá, nên khiến cho mấy người đó có thể làm bất cứ điều gì mà bọn họ muốn rồi không?
Kiều Minh Anh a Kiều Minh Anh, mày thật sự muốn cứ bất lực như vậy mãi sao, đợi mấy người đó lại ra tay nữa, nếu như mục tiêu không phải mày thì sao?
Ánh mắt Kiều Minh Anh đột nhiên co lại, nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của Kiều Tiểu Bảo, đôi mày liễu nhíu chặt.
Phải rồi, nước C không như nước Anh, ở nước Anh cô mỗi ngày đều phải lo lắng vì sinh tồn, nhưng ở đây, dưới đôi cánh của Lê Hiếu Nhật, cô vậy mà lại bắt đầu cảm thấy may mắn.
Kiều Minh Anh, mày càng sống càng thụt lùi rồi, quên nhiệm vụ và thù hận của mày rồi sao? Sao có thể tham lam hưởng thụ chứ?
Kiều Minh Anh dùng sức nhắm mắt lại, đầu ngón tay run lên vài cái, sau đó Kiều Tiểu Bảo liền tỉnh dậy.
Đôi mắt to của bé hiện lên một tia vui mừng: “Mami, mẹ tỉnh rồi!” Đang định nhào vào vòng tay của Kiều Minh Anh, nhưng sực nhớ ra phần ngực của Kiều Minh Anh có vết thương, cho nên ngừng lại rồi.
“Ừm, sao không về phòng ngủ?” Kiều Minh Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, nhìn bé với một vẻ đau lòng.
Trong lòng âm thầm quyết định, sau này không được an nhàn như vậy nữa, vì Kiều Tiểu Bảo, vì…Lê Hiếu Nhật!
Kiều Tiểu Bảo vốn không biết quyết định trong lòng của Kiều Minh Anh, bé nở một nụ cười ngoan ngoãn nhìn Kiều Minh Anh, đôi mắt sáng long lanh: “Mami ơi mẹ có đói không, bảo bối nấu cháo cho mẹ rồi, có muốn ăn một chút không?”
“Đương nhiên muốn rồi.” Kiều Minh Anh cười nói, sau đó nhìn xung quanh: “Daddy con đâu, sao không thấy?”
“Daddy ra ngoải rồi, sẽ về nhanh thôi.” Nghĩ đến Lê Hiếu Nhật đi làm gì, trong lòng Kiều Tiểu Bảo lại thở dài.
Ai mà biết người sai khiến phía sau lại là cô út Lê Ngữ Vi của bé chứ, trong lòng daddy chắc chắn rất xoắn xuýt, một bên là vợ và con trai, một bên là em gái, ai bị kẹp ở giữa đều sẽ không dễ chịu hết.
Kiều Tiểu Bảo rời khỏi phòng, đi đến nhà bếp ở tầng dưới.
Dạ Thất mang cho Kiều Tiểu Bảo một chiếc ghế đẩu, để bé đứng trên đó múc cháo.
“Tiểu Bảo, có phải cậu đang nghi ngờ cái gì không?” Dạ Thất nhìn Kiều Tiểu Bảo múc cháo với vẻ mặt nặng nề, bộ dạng xị cái mặt nhỏ đó thật khiến người ta tò mò bé đang suy nghĩ cái gì.
Kiều Tiểu Bảo nhẹ nhàng gật đầu, tắt