Mấy người bọn họ mới thở một hơi nhẹ nhõm, hóa ra là nói đùa à.
“Đây cũng không phải là trò đùa.” Lê Hiếu Nhật gắp một con tôm hùm bỏ vào trong chén, tiếp tục bóc vỏ, hờ hững nhìn tất cả mọi người một chút.
Kiều Minh Anh ngồi ở bên cạnh không hề hay biết gì mà phối hợp ăn phần ăn của mình, thịt cua ngon ngọt, cô còn không đủ miệng ăn thì làm gì có thời gian rảnh rỗi để quan tâm bọn họ nhìn mình như thế nào.
Bầu không khí vừa mới được làm dịu lại trở nên yên tĩnh một lần nữa, giám đốc lấy cái khăn mang theo ở trong người ra lau mồ hôi, nhìn Lê Hiếu Nhật một chút, phát hiện anh cũng không hề không vui vẻ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ăn cơm đi ăn cơm đi, không ăn là sẽ nguội đó.”
Nghe thấy giám đốc nói câu này, những người kia cũng không suy nghĩ cái gì nữa liền chuẩn bị ăn cơm.
Rốt cuộc thì bầu không khí trên bàn ăn cũng đã khá hơn được một chút, giống như một bữa ăn náo nhiệt.
Nhưng mà ánh mắt của những người đó cứ đảo qua đảo lại giữa Lê Hiếu Nhật và Kiều Minh Anh, càng nhìn càng cảm thấy lạnh lẽo.
Trong lời đồn, Lê Hiếu Nhật lạnh lùng kiêu ngạo, giữ mình trong sạch, chưa từng gần với phụ nữ, từng có một lần bị nghi ngờ là có sở thích đặc biệt.
Thế nhưng dựa vào tình hình trước mắt thì xem ra anh cũng không phải là không gần với phụ nữ, cũng không phải là có sở thích đặc biệt gì, có thể thật sự là do người phù hợp chưa từng xuất hiện.
Ánh mắt của mọi người đặt ở trên người của Kiều Minh Anh, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng Kiều Minh Anh đang không ngừng nhét đồ ăn vào trong cái miệng nhỏ nhắn thì đều đồng loạt che mắt lại.
Chẳng lẽ người đàn ông nổi tiếng trong giới kinh doanh như vậy mà lại thích tuýp người như thế này?
“Anh không ăn hả?” Kiều Minh Anh vừa ăn vừa hỏi anh, anh vẫn luôn gắp thức ăn bóc vỏ cho cô, mà anh lại không hề chạm đến đồ ăn ở trong chén của anh.
“Ừm, một lát nữa…” Động tác trên tay của Lê Hiếu Nhật rất nhanh, không đầy một lát sau thì đã lột được cho cô một đống tôm nhỏ, chấm xì dầu rồi mới đặt vào trong cái chén ở trước mặt của cô.
Hai má của Kiều Minh Anh nhanh chóng cử động mấy lần, nuốt xuống đồ ăn ở trong miệng, sau đó gắp một miếng cơm cuộn từ trong chén của mình “A” với anh một tiếng, rồi sau đó thừa cơ mà nhét vào trong miệng của anh.
Mọi người nhìn thấy một màn này, hai mắt đều sắp nứt ra, hai người này đến đây tuyệt đối là để show ân ái, chắc chắn là đến để show ân ái.
Hành động này có phải là muốn bọn họ chảy máu cam không?
Lông mày của Lê Hiếu Nhật khẽ cau lại, anh không thích mùi vị nhạt nhòa của cơm cuộn ở trong miệng, nhưng đây là do Kiều Minh Anh đã gắp cho anh, thế là anh biểu cảm cực kỳ hưởng thụ mà nuốt xuống.
“Quan hệ của tổng giám đốc Lê và cô Kiều thật là tốt, có phải là mọi chuyện đang tiến triển thuận lợi không?” Đề tài vừa mới đè xuống là bị kéo lên một lần nữa, lúc đầu Kiều Minh Anh ăn rất vui vẻ, thế nhưng lại có người cảm thấy mất hứng không muốn nhìn thấy người khác sống tốt.
Lê Hiếu Nhật chỉ hờ hững nhìn người kia một chút, không có trả lời, giống như là không nghe thấy.
Anh không trả lời, cũng không có ai dám hỏi nữa.
Ăn một hồi, có thể là do đã uống quá nhiều nước, Kiều Minh Anh cảm thấy hơi muốn đi vệ sinh. Thấp giọng nói một câu cô muốn đi vệ sinh với Lê Hiếu Nhật, sau đó mỉm cười nói xin lỗi với mấy người có mặt ở đây rồi bước chân đi vào nhà vệ sinh.
Cô đi đến trước cửa phòng vệ sinh mới phát hiện nhà vệ sinh ở đây đang sửa chữa, tạm thời không thể sử dụng được.
Không có cách nào khác, cô đành phải rời khỏi phòng bao, đi đến nhà vệ sinh chung ở tầng này để giải quyết.
Nhà vệ sinh chung ở giữa của tầng này, rất thuận tiện cho mấy người khách sử dụng, đi mấy bước là đã có thể đến rồi.
Kiều Minh Anh đi vào nhà vệ sinh không bao lâu, một người khác cũng bước theo vào.
Lúc Kiều Minh Anh đi ra liền nhìn thấy người phụ nữ mặc áo cổ chữ v đang nghiêng người dựa vào tường, châm điếu thuốc như một quý bà, chậm rãi hút.
Thấy Kiều Minh Anh đi đến, người phụ nữ cổ chữ v hờ hững bóp tắt điếu thuốc ở trong tay, hai tay vòng ở trước ngực đi đến trước mặt của cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó kiêu ngạo hất hai ngọn núi hùng vĩ của cô ta, khinh thường nói: “Cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Khóe miệng của Kiều Minh Anh giật một cái, im lặng nhìn thoáng qua trước ngực người phụ nữ cổ áo chữ v, quả nhiên là đủ lớn, cũng không biết là cô ta chạy thì có phải sẽ tự sát hay không.
“Cô có việc?” Kiều Minh Anh nhếch đôi