“Tay nào?” Giọng của anh rất thấp, dịch con dao ra khỏi mặt của Thần Thùy Linh, nhưng tay của Lê Tiến Dũng vẫn bóp cổ cô ta không có buông lỏng nửa phần.
Thần Thùy Linh sợ hãi nhìn anh, vô thức nuốt nước bọt: “Tay, tay trái…”
Cô gái nào cũng cực kỳ để ý đến gương mặt của mình, cô ta cũng không ngoại lệ, nếu như gương mặt này bị hủy, cô ta sau này đều phải mang gương mặt bị hủy dung này sống tiếp phần đời còn lại.
Như thế, so với chết còn khó chịu hơn.
Khi Thần Thùy Linh nói xong, con dao trong tay Lê Hiếu Nhật hạ xuống, thậm chí đều không nhìn rõ chuyện gì xảy ra, Thần Ngôn nhìn xuống đất, nhiều thêm một vũng máu.
Mà trên cổ tay trái và cổ tay phải của Thần Thùy Linh lần lượt xuất hiện hai vết máu, máu thuận theo cổ tay của cô ta không ngừng chảy xuống.
“Linh Linh!” Mắt của Thần Ngôn thắt lại, bèn đi tới muốn kéo lấy cô ta, lúc này Lê Tiến Dũng cũng buông tay, Thần Thùy Linh bèn ngã vào lòng Thần Ngôn.
Thần Thùy Linh gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, máu ở cổ tay chảy không ngừng, càng đáng sợ hơn, cô ta không thể nhấc tay lên được, giống như bị đứt rồi.
“Kiều Minh Anh bi thương tay trái, vậy thì tôi khiến cô ta dùng hay tay bồi thường, anh tốt nhất cầu nguyện Kiều Minh Anh không sao, nếu không tôi nhất định không để yên cho hai người!” Lê Hiếu Nhật lạnh lùng nhìn Thần Ngôn đang băng bó cho Thần Thụy Linh, đưa con dao quân dụng cho Lê Tiến Dũng, hai tay khoanh trước ngực.
Thần Ngôn vừa băng bó cho Thần Thùy Linh vừa quan sát vết thương của cô ta, không ngờ Lê Hiếu Nhật vậy mà tàn nhẫn như vậy, cắt đứt gân của cô ta, sau này cô ta muốn nhắc vật nặng, không thể được nữa.
Người đàn ông này, vì Kiều Minh Anh mà làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy!
“Anh tưởng rằng, anh bây giờ đi tìm Kiều Minh Anh thì có thể tìm được cô ấy sao?” Thần Ngôn băng bó xong cho Thần Thùy Linh, bế cô ta lên, ngữ khí rất nhẹ, mang theo một tia quyết tuyệt.
Lê Hiếu Nhật không có đáp lại, mà nhìn anh ta.
“Chúng tôi khi phát hiện cô ấy cắt cổ tay đã qua nửa tiếng đồng hồ, lúc đó, cô ấy đã mất máu quá nhiều, cho dù đi, cũng đi không được bao xa, nói không chừng, đã chết ở đâu đó rồi.” Anh ra khẽ nói, bước chân nhẹ nhàng đi vòng sang một bên.
Trái tim của Lê Hiếu Nhật khi nghe thấy bốn chữ ‘mất máu quá nhiều’ này, đột nhiên bị bóp nghẹt, đáy mắt xuất hiện tia máu.
Còn không đợi anh ra tay, trên đất đột nhiên xuất hiện một làn khói mù, sau đó Thần Ngôn bế Thần Thùy Linh xoay người trong làn khói chạy ra, tốc độ rất nhanh.
Lê Tiến Dũng đang muốn đuổi theo, lại bị Lê Hiếu Nhật cản lại, anh nhìn làn khói mù trước mắt môi dùng sức mím lại: “Không cần đuổi, đốt nơi này đi.”
“Vâng.”
Không mất nhiều thời gian, xung quanh ngôi biệt thự bị ngọn lửa bao vây, sau đó cả ngôi biệt thự chìm trong biển lửa, ánh lửa dữ dội, giống như không quan tâm bất cứ thứ gì mà thiêu đốt, đỏ rực trong mắt.
Một thân ảnh từ tầng 2 nhảy xuống, chìm trong biển lửa.
Khi cháy được mấy phút, mấy người hàng xóm ở gần mới phát hiện chỗ này không đúng, khi đi ra ngoài xem, biệt thự triệt để bị bao trong biển lửa, vội vàng báo cảnh sát.
Lê Hiếu Nhật chính là nhắm chuẩn trị an nghiêm ngặt của nơi này cho nên đám cháy này sẽ lan rất nhanh, chỉ cần mấy phút thì có thể thiêu cháy tất cả mọi thứ thành tro.
“Điều ra đội ngũ cấp S, bí mật tìm kiếm, nhất định phải tìm được người!” Lê Hiếu Nhật đứng cách ngôi biệt thự không xa, nhìn biển lửa đó, lạnh lùng hạ lệnh.
Mệnh lệnh vừa hạ xuống, lần đầu tiên trại huấn luyện được diện thế.
Trong khu rừng phía Nam hòn đảo, chỗ này là khu bí mật, rất ít người đặt chân đến, nhưng hoàn cảnh yên tĩnh tự nhiên, ai cũng không ngờ ở đây, sẽ có người ở.
Một ngôi biệt thự màu trắng độc lập như ẩn như hiện trong khu rừng xanh mướt, càng thêm vài phần thần bí, thuận theo lối đi vào cửa chính biệt thự là hàng cây ngô đồng Pháp, lá cây rơi trên con đường nhỏ, mang