Lê Ngữ Vi khinh thường hừ lạnh, không có để tâm đến lời của cô: “Tôi đương nhiên biết anh tôi ở Mỹ, cho nên anh ấy căn bản không về kịp, cho dù về kịp, cô cảm thấy đợi đến khi anh ấy tìm thấy cô, cô sẽ như thế nào?”
Kiều Minh Anh bị ánh mắt âm lãnh của cô ta nhìn chằm chằm làm cho hoảng sợ trong lòng, cắn chặt môi dưới.
Cô ta nói không sai, Lê Hiếu Nhật bây giở đang ở nước ngoài, cho dù cô ta thật sự làm gì, đợi đến khi Lê Hiếu Nhật tìm được cô tất cả đều muộn rồi, hơn nữa cô ta dù sao cũng là em gái của Lê Hiếu Nhật, anh thật sự sẽ không làm gì với cô ta cả…
“Vậy cô nghĩ đến Tiểu Bảo, lẽ nào cô là cô của thằng bé, hy vọng nó nhỏ như vậy mất đi mẹ sao?” Kiều Minh Anh khó nhọc quay người, lại chỉ nhìn thấy gấu váy của Lê Ngữ Vi.
Lê Ngữ Vi nghe vậy, có chút do dự, cô ta rất thích Tiểu Bảo, nếu như để Tiểu Bảo nhỏ như vậy không có mami, điều này đối với một đứa trẻ mà nói dường như có chút tàn nhẫn.
Diệp Tử làm như vậy có phải có chút quá rồi không?
Lê Ngữ Vi đấu tranh trong lòng.
Kiều Minh Anh thấy cô ta do dự, cuối cùng cũng thở phào, cố gắng khuyên: “Cô đừng quên, tôi nếu như thật sự xảy ra chuyện, anh cô cũng nhất định sẽ nảy sinh khúc mắc với cô, cô hy vọng như thế sao?”
“Cô không cần nói dễ nghe như vậy, cái gì mà vì Tiểu Bảo, vì anh tôi, nói đến cuối cùng cô chẳng qua chỉ vì chính mình mà thôi.” Nghe đến đây, Lê Ngữ Vi lạnh lùng cắt ngang cô, đôi mắt nhìn cô tỏa ra hận ý.
“Cô biết tôi tại sao hận cô không?”
Mí mắt của Kiều Minh Anh giật giật, không có tiếp lời của cô ta, cô cũng không rõ, các cô đã từng thân như vậy, tại sao biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Lê Ngữ Vi tự nói với mình: “Lúc nhỏ tôi thích cô nhất, còn thích hơn anh tôi, cô còn thương tôi hơn anh tôi, bất luận có cái gì cũng bằng lòng chia sỉ với tôi.”
“Mãi đến một ngày, người chị tốt nhất của tôi, vậy mà vứt tôi một mình ở trong nhà kho tối tăm, bản thân đi mất, cô biết lúc đó tôi đã sợ hãi như thế nào không, hoặc nói, cô đã từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?”
Lê Ngữ Vi từng câu từng chữ nói ra, ở trong căn phòng yên tĩnh lại cực kỳ chói tai, hận ý ẩn nhẫn vào lúc này dùng một loại phương thức bình tĩnh nhất nói ra, vậy mà đáng sợ như vậy.
Nhưng Kiều Minh Anh lại nghe không hiểu lời của cô ta, tại sao vứt cô ta ở trong nhà khó, cô căn bản không có đoạn ký ức này!
“Vi Vi, nhà kho gì…” Kiều Minh Anh mím môi, gọi cô ta một tiếng, muốn hỏi rõ ràng.
“Im miệng, cô không có tư cách gọi tôi như vậy.” Lê Ngữ Vi gắt lên cắt ngang lời của cô, sau đó quay đầu đi tới, tiếp tục nói: “Không gian không có chút ánh sáng đó, yên tĩnh như chết đó, thiết nghĩ cô ở nhà họ Tề cũng cảm nhận được rồi?”
“Là cô sắp xếp sao?” Lời nói này gần như buột miệng nói ra.
Kiều Minh Anh kinh ngạc nhìn Lê Ngữ Vi, đột nhiên có thứ gì đó xuất hiện, đó là sự thật Ngữ Vi nhiều năm trước đột nhiên xa cách với cô.
Lê Ngữ Vi đắc ý cười thành tiếng: “Không sai, là tôi, còn cả tiếng nước chảy cô nghe thấy, cũng là tôi cố tình sắp xếp vì cô, nhưng những thứ này, đều không bằng một 1% ban đầu cô dành cho tôi!”
“Cô nói nhà kho gì, tôi căn bản khôbg biết!”
Lê Ngữ Khi liếc nhìn cô, sau đó dùng sức đẩy cô một cái, phần lưng của Kiều Minh Anh đập vào cảnh cửa phát ra tiếng vang trầm đục: “Kiều Minh Anh, một chuyện sai lớn nhất trong cuộc đời này của cô, chính là không có tìm được tôi.”
Giọng nói của cô ta mang theo sự run rẩy, còn có sợ hãi.
“Năm tôi 9 tuổi, chúng ta ở sau núi của trường chơi chốn tìm, tôi nấp rồi, mà cô lại không có tìm thấy tôi, mà trực tiếp về nhà.” Tay của Lê Ngữ Vi đặt ở gần cần cổ của Kiều Minh Anh, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ bóp