Đỗ Lưu Phong đương nhiên không mong chờ anh ta sẽ thừa nhận, vì ông biết, cho dù ông lùi khỏi tranh đoạt quyền thừa kế gia tộc, cũng không thể thỏa mãn dã tâm của họ, lúc nào cũng tìm người nhìn chằm chằm chỗ ông.
Nếu đổi thành trước đây, Đỗ Lưu Phong sẽ lựa chọn dàn xếp ổn thỏa, họ thích giám sát thì giám sát đi, nhưng bây giờ, Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo quay lại rồi, người này xém chút làm bị thương Kiều Minh Anh, đây là điều Đỗ Lưu Phong không cách nào chịu đựng.
Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo ở đây, ông không thể cho phép có bất kỳ xác suất nguy hiểm nào xảy ra.
Hôm nay là chạy tới trang viên giám thị, vậy ngày mai thì sao? Có phải sẽ ra tay không?
“Blake.” Đỗ Lưu Phong ra hiệu bằng ánh mắt với quản gia đang đứng một bên, quản gia lập tức hiểu rõ ý của ông, lôi người đó đi ra ngoài.
Mặc dù Đỗ Lưu Phong không nói rõ, nhưng, chỉ cần Blake ra tay, người này không thể nào sống sót.
Họ bất nhân, cũng không thể trách ông bất nghĩa.
Kiều Minh Anh cắn môi, suy nghĩ trong lòng bay xa.
Sau khi Blake dẫn người đi, Đỗ Lưu Phong lúc này mới cười nói với Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo: “Được rồi, chúng ta đi ăn sáng đi.”
“Dạ, cảm ơn ba.” Kiều Minh Anh đứng dậy, im lặng ra hiệu ánh mắt với Kiều Tiểu Bảo.
Ánh mắt đó chính là đang nói, nhìn đi, cơm miễn phí tới rồi~
“Đúng rồi ba, sao anh không ở đây? Lúc này anh vẫn ở công ty sao?” Kiều Minh Anh vừa bôi sốt cà chua lên sandwich, vừa hỏi.
Đỗ Lưu Phong để người làm đổi địa điểm dùng cơm sang trên thảm cỏ trong trang viên, đắm mình trong ánh mặt trời chan hòa, làn gió mát mẻ thổi qua, đối diện thảm cỏ chính là hồ nước.
Kiều Minh Anh biết, hồ Annecy được xưng tụng là hồ nước sạch nhất Châu Âu, nước hồ đến từ tuyết tan trên đỉnh núi cao Alpen và nước mưa, nếu có thể, cô cực kỳ muốn chậm rãi đi hết khu trấn nhỏ được xưng là thế ngoại đào viên này.
Ánh mắt Đỗ Lưu Phong khẽ lóe: “Đúng rồi, khoảng tối nay mới có thể quay lại, không cần đợi nó.”
Kiều Tiểu Bảo bôi xong sốt cà chua, lại bôi cho Đỗ Lưu Phong rồi đưa cho ông, ngọt ngào mềm mại nói: “Cho ông ngoại”
“Minh Minh thật ngoan.” Đỗ Lưu Phong nhận bánh mì Kiều Tiểu Bảo đưa tới, cười như nở hoa, khiến những người làm cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn.
Đại khái vì luôn lo lắng cho cuộc sống của Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo ở nước C, thực ra Đỗ Lưu Phong đã rất lâu chưa từng cười vui vẻ như vậy.
“Mẹ con trước đây từng nói, sau này nhất định phải xây một trang viên ở thị trấn Annecy, đợi sau khi con và anh con ra đời, thì cả nhà có thể cùng dọn tới ở đây.” Đỗ Lưu Phong đột nhiên nói, nhìn về phía trước, hoài niệm.
Kiều Minh Anh cắn miếng bánh mì, nghe thấy lời của Đỗ Lưu Phong, hơn nữa còn liên quan tới Liễu Lan, bèn dừng lại.
“Mẹ con rất thích thị trấn này, sau khi chúng ta tách ra, ba liền một mình tới đây, xây dựng mơ ước của bà ấy.” Giọng Đỗ Lưu Phong rất chậm rãi, không có bất kỳ ưu sầu biệt ly nào, chỉ có hạnh phúc, hạnh phúc đến bây giờ vẫn tồn tại.
“Con không biết, lần đầu tiên ba nhìn con là khi con vừa chào đời, ba rất xin lỗi, lúc đó chỉ có thể dẫn anh con đi, để con lại nơi đó.”
“Con không trách hai người, ba và mẹ đều bất đắc dĩ, hai mẹ con con, sống rất hạnh phúc.” Kiều Minh Anh giương nụ cười trấn an, trong đầu hiện lên thời khắc Liễu Lan còn sống.
Trước đây cô còn chưa quen biết Lê Hiếu Nhật, thích nằm trên đùi Liễu Lan nhất, nghe bà nói những chuyện lúc đó cô nghe không hiểu, nhưng lại rất hứng thú.
Sau đó Kiều Minh Anh mới biết, những chuyện cô thích nhất đó, đều liên quan tới ba và mẹ.
Cho tới sau này cô gặp được Lê Hiếu Nhật, lúc mẹ rời đi đã từng nói với