Cứ như thế này, thân phận của Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo cuối cùng cũng đã được nhận định.
Chỉ có điều là Kiều Tiểu Bảo và Kiều Minh Anh ở nhà họ Lê, cũng hơi khó nói…
Kiều Minh Anh chào hỏi làm quen đã có chút mệt mỏi, thế là mượn cớ đi nghỉ ngơi để tìm chỗ ngồi xuống, nghỉ ngơi ăn uống chút gì đó.
Kiều Tiểu Bảo đi theo ở bên cạnh của ông cụ Đỗ, cho dù nói cái gì thì về mặt lễ nghi đều hoàn hảo đến nỗi không thể bắt bẻ được, giống như là một cậu nhóc trời sinh quý tộc, khiến cho người ta sợ hãi thán phục.
Nhưng mà thật ra thì trong lòng của Kiều Tiểu Bảo đang sụp đổ, cục cưng cũng muốn ăn nữa mà, cục cưng cũng muốn ngồi nữa mà.
Kiều Minh Anh không thèm nhìn đến ánh mắt ai oán mà Kiều Tiểu Bảo thỉnh thoảng ném tới, ăn quên cả trời đất.
“Cô chính là Kiều Minh Anh hả?” Một cái bóng đột nhiên ngăn ở trước mặt của Kiều Minh Anh, che khuất mất ánh sáng ở phía trước của cô.
Đôi mi thanh tú của Kiều Minh Anh nhăn lại, thả dĩa bánh gato ở trong tay xuống rồi nhìn người mới đến.
Là một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt đến nỗi dọa người, mặc bộ quần áo sang trọng, cả người tươm tất, đồ trang sức ở trên người cũng có thể làm người khác chói mắt.
“Tôi là Kiều Minh Anh, xin hỏi bà là?” Kiều Minh Anh biết rồi mà còn cố hỏi.
Cô biết người này chính là Carola, là người vợ thứ hai của ông nội cô.
Carola đánh giá Kiều Minh Anh trên dưới một lần, lúc này mới cười nói với cô: “Quả nhiên là một cô gái xinh đẹp giống y như là mẹ của mình, cũng có mấy phần nhan sắc.”
Ánh mắt của bà ta quá mức không có thiện chí, khiến cho Kiều Minh Anh cảm thấy trong lòng của mình không thoải mái.
Kiều Minh Anh mấp máy đôi môi hồng hào, đối đầu với ánh mắt khinh khi tràn đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu của bà ta, thật sự thì cũng không kinh ngạc gì cho lắm.
Nếu như sau khi chứng kiến thái độ của ông cụ Đỗ đối với cô và Kiều Tiểu Bảo mà Carola còn có thể trưng ra bộ mặt ôn hòa với cô, vậy thì đó mới thật sự là có quỷ.
“Cho dù là ông ấy đã thừa nhận thân phận của cô, nhưng cũng không có nghĩa cô chính là người của nhà họ Đỗ, sau này nhìn thấy ta cũng đừng giả bộ như là rất quen biết với ta, ta sẽ không thừa nhận đứa cháu nội gái như cô đâu.” Carola khoanh hai tay trước ngực, một tư thái hơn người một bậc.
Cháu nội gái?
Thiếu chút nữa là Kiều Minh Anh đã nhịn không được mà muốn cười, bàn tay nhỏ nhắn che môi đứng dậy, vốn dĩ chiều cao của cô và Carola kém một khoảng lớn, nhưng mà hôm nay cô cố ý chọn chọn một đôi guốc cao mười hai cm để mang, cho nên mới không cần phải ngẩng đầu mà cũng có thể nhìn được Carola.
“Bà hai à, bà nội của tôi đã qua đời vào nhiều năm trước rồi, tôi không biết bà là ai vậy nhỉ? Là vợ nhỏ của ông nội của tôi có đúng không?” Lời nói sau cùng Kiều Minh Anh cũng không nói ra khỏi miệng, nhưng mà đôi mắt như cười mà lại không phải cười đã biểu đạt những chữ ở đằng sau một cách rất rõ ràng.
Carola thay đổi sắc mặt, nhưng mà tính tình đã được gia tộc nuôi dưỡng từ nhỏ đã để cho bà ta nuốt sự tức giận vào, mới không giơ tay lên cho Kiều Minh Anh một bạt tay.
Dựa vào bộ dạng vừa ý của ông cụ Đỗ đối với Kiều Minh Anh mà nhìn, nếu như bà ta ra tay với cô, cho dù là ai sai đi nữa thì kết quả cũng chỉ có một cái, đều sẽ biến thành là lỗi của bà ta.
“Cái miệng của con nhóc thối này cũng rất lợi hại, ba mẹ cô đã dạy cô nói chuyện với người lớn như vậy đó hả?” Carola thấy mình không thể ra oai được với Kiều Minh Anh nên rất là tức giận, nhưng mà trên mặt của bà ta vẫn duy trì vẻ mặt thân thiết đoan trang như cũ mà nhìn cô.
Trong cái nhìn của người ở bên ngoài, hiển nhiên đó chính là hình tượng hài hòa của người lớn yêu mến sấp nhỏ trong nhà.
Kiều Minh Anh nghĩ thầm da mặt của người đàn bà này cũng thật là dày, cô cũng đã nói như vậy rồi, thế mà bà ta lại còn có thể trào phúng cô nữa chứ.
Có thể xuất hiện từ nơi nào thì trở về nơi đó đi được không hả? Cô còn muốn ăn chút gì nữa đó, không có rảnh để dây dưa với bà ta đâu.
“Ba mẹ tôi dạy tôi như thế nào thì cũng không có liên quan gì đến bà hai, bà hai cứ quản tốt chuyện của mình là được rồi.” Gương mặt của Kiều Minh Anh xinh đẹp lạnh lùng, trong đôi mắt long lanh còn đọng lại tia sáng, giống như là một bông hoa tuyết, chạm vào thì sẽ bị thương.
“Bất quá cũng chỉ là một đứa con gái được sinh ra bởi một người phụ nữ không ra gì, thật sự coi mình là cô chủ trong nhà.” Giúp việc nữ tên là Reese đi theo ở bên cạnh của Carola nhịn không được lên tiếng bênh vực