Thật sự là một người đàn ông âm hiểm, ngay cả cô cũng không thể phát hiện chút nào, rốt cuộc là anh đang suy nghĩ cái gì vậy?
Vốn tưởng rằng đã hiểu anh rất sâu sắc, nhưng mà bây giờ Kiều Minh Anh mới hoảng hốt phát hiện ra, hình như là không phải như vậy.
“Mami, ông ngoại có thể nào ép buộc daddy không cần chúng ta nữa hay không.” Kiều Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt to, tò mò hỏi.
Kiều Minh Anh không nói mà đưa tay vuốt vuốt tóc của nhóc, thật sự khó có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó, không phải là loại tình tiết như thế này được sẽ xảy ra trên người của nữ chính ở trong phim truyền hình hay sao?
Một nhân vật cao cấp như là boss lớn như Lê Hiếu Nhật, hay là thôi đi.
“Cục cưng à, con suy nghĩ nhiều quá rồi đó, nhanh lên lấy đồ ăn cho mami đi, mami đợi con ở đây.” Kiều Minh Anh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, sau đó cười hì hì nói.
“Mami, mami nhà của người ta đều là mami đi lấy đồ ăn chăm sóc cho con giống như là tiểu tổ tông vậy đó.” Gương mặt nhỏ nhắn của Kiều Tiểu Bảo nhăn lại, cố ý oán giận nói.
Kiều Minh Anh lại nhẹ nhàng liếc nhìn bé một chút, sau đó ngồi xuống ở trên bệ cửa sổ: “Nhà của chúng ta là ngoại lệ.”
“…” Kiều Tiểu Bảo chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh mà đi lấy đồ ăn cho cô.
Trải qua chuyện vừa nãy, sự hiểu biết của mọi người đối với Kiều Tiểu Bảo đã được làm mới một lần nữa, cộng với dáng dấp của nhóc vốn đẹp trai đáng yêu, đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Kiều Tiểu Bảo bước đến bên cạnh bàn được đặt rất nhiều đồ ăn, cầm một cái dĩa rồi chọn lấy món ăn mà mami của mình thích ở trên đó.
“Xin chào.” Một giọng nói lanh lảnh phá vỡ suy nghĩ của Kiều Tiểu Bảo, đã phá vỡ hết tất cả các kế hoạch chọn đồ ăn ngon ở trong đầu của nhóc.
Kiều Tiểu Bảo mấp máy cái miệng nhỏ, sau đó quay đầu lại nhìn một cô gái nhỏ ở trước mặt đang mặc một bộ váy công chúa màu hồng với mái tóc dài được tô điểm thêm mấy vật trang sức sáng lấp lánh, lịch sự gật đầu nói: “Xin chào.”
“Tôi tên là Emma, rất hân hạnh được biết cậu.” Emma nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đẹp trai của Kiều Tiểu Bảo, trong mắt không ngừng toát ra những bong bóng màu hồng, duỗi ra bàn tay nhỏ nhắn mang theo găng tay màu hồng phấn, muốn bắt tay cùng với nhóc.
Kiều Tiểu Bảo cũng không từ chối mà là đưa tay ra, nắm một chút liền lấy ra rồi tiếp tục đi lựa chọn đồ ăn.
Emma thấy nhóc dường như cũng không thích nói chuyện, có chút không vui vẻ, sau đó đi đến bên cạnh của nhóc nhìn nhóc chọn lựa.
“Sao cậu lại muốn tự mình làm vậy chứ, tại sao lại không gọi nhân viên phục vụ đến làm giùm?” Emma không hiểu nhìn động tác thuần thục của nhóc, giống như là đã làm trăm nghìn lần rồi vậy.
Một cậu chủ nhỏ của một gia tộc tại sao lại làm chuyện này chứ? Emma rất không hiểu.
“Cái này là do mami của tớ muốn ăn.” Mặc dù là Kiều Tiểu Bảo không muốn phải phản ứng lại cô gái nhỏ này, thế nhưng lại từ chối câu hỏi của một cô gái nhỏ đặt ra thì đó chính là một hành động cực kỳ không lịch sự, thế là liền trả lời.
Nhóc không thích phải nói chuyện với mấy cô bé nhà danh giá như thế này, bọn họ đều quá yếu ớt, thấy chuyện gì cũng khóc, nhóc thích nhất chính là người giống như mami vậy.
“Tại sao mami của cậu lại không tự mình đến làm, chẳng lẽ là mami của cậu không có tay hả?” Emma hiếu kỳ tiếp tục đặt câu hỏi cho Bảo Bảo.
Nhưng mà Kiều Tiểu Bảo vẫn luôn không thích có ai đó bất kính đối với mami của thằng bé, nghe nói như vậy thì nụ cười quý ông lịch sự trên mặt cũng nhanh chóng thu liễm lại, nhìn cô bé một cái, sau đó bưng dĩa đầy thức ăn quay người muốn đi khỏi.
“Tôi thích.”
Emma sờ cái mũi nhỏ nhắn không nói gì, còn chưa thân thiết được với Kiều Tiểu Bảo cậu chủ nhỏ của nhà họ Đỗ, lập tức có chút tức giận nhìn bóng lưng của Kiều Tiểu Bảo rồi dùng sức dậm chân.
“Đi lâu như vậy à? Đi tán gái hả?” Kiều Minh Anh ở trên bệ cửa sổ cũng đã có chút buồn ngủ, vừa nhìn thấy dĩa ở trong tay của Kiều Tiểu Bảo, cơn buồn ngủ liền lập tức bay đi xa.
Cô đưa tay nhận lấy dĩa, xiên một miếng bánh mousse việt quất vào miệng, thật sự khiến cho người ta nhìn thấy mà cảm thấy thèm ăn.
“Mới không phải đâu, hồi nãy con bị một đứa nhóc ngăn cản lại đó.” Kiều Tiểu Bảo mím mím cái miệng nhỏ, hai tay vòng quanh ngực, bộ dáng ông cụ non quả thật đáng yêu đến bùng nổ, không hề có một chút tự giác nào là mình cũng là con nít.
Kiều Minh