Diệp Tử không do dự lấy ví tiền của mình trong ngăn kéo của cái bàn ở cạnh giường ra, đưa ví tiền qua cho Kiều Minh Anh.
Ở phía trên có treo một vật giống nhau như đúc với huy hiệu gia tộc, không hề giả dối chút nào.
Huy hiệu gia tộc của nhà họ Đỗ có làm giả như thế nào cũng không làm được.
“Thứ này là ai đã cho cô vậy, cô có biết tôi là ai không?” Kiều Minh Anh hỏi.
Diệp Tử khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía Kiều Minh Anh cũng mang theo ám chỉ hiểu rõ: “Cô là em gái của Xuyên, là cô chủ nhỏ của nhà họ Đỗ, là người mà tôi cần phải bảo vệ.”
Quả nhiên là vậy…
Không biết là tại sao trong lòng của Kiều Minh Anh lại không có sự mừng rỡ, ngược lại còn có chút thất vọng.
“Nhưng mà mỗi một hành động của cô được không giống như là đến để bảo vệ tôi.” Đây là điều mà Kiều Minh Anh khó hiểu nhất.
Bởi vì Diệp Tử không chỉ không giống đến để bảo vệ cô… càng giống đến để hãm hại cô hơn, khụ khụ.
“Nếu như tôi biểu hiện quá rõ ràng, chẳng phải thân phận của tôi đã bị bại lộ rồi sao, tôi biết là cô để ý chuyện tôi tiếp cận Hiếu Nhật, có điều tôi đối với Hiếu Nhật cũng chỉ có tình cảm bạn bè mà thôi. Với lại nếu như tôi không tiếp cận anh ấy, làm sao tôi có thể tiếp cận được cô đây?” Diệp Tử giải thích cho cô nghe, nói cực kỳ rõ ràng, khiến người ta không tin cũng không được.
Kiều Minh Anh gật đầu, Diệp Tử nói không phải là không có lý, nhưng mà cô vẫn cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Là do cô quá nhạy cảm rồi sao?
Nếu như là Diệp Tử, vậy tại sao Hạ Huân Nhi lại biết chuyện của anh trai cô vậy chứ?
“À đúng rồi, cô với Hiếu Nhật nhận giấy đăng ký kết hôn khi nào vậy? Trước đó tôi cũng không nghe anh trai của cô nói qua.” Diệp Tử làm như lơ đãng mà hỏi: “Có vẻ như là người ở bên ngoài đều đang bàn tán, năm năm trước hai người đã đăng ký kết hôn, tại sao lại còn tách ra nữa.”
Kiều Minh Anh nhíu mami, người bên ngoài đang bàn tán như vậy sao: “Đâu có đâu, chỉ là Hiếu Nhật công bố với người ngoài mà thôi.”
Sở dĩ cô trả lời như vậy là bởi vì Lê Hiếu Nhật, buổi tối mà hai người nhận giấy đăng ký kết hôn, anh lặng lẽ nói cho cô, kêu cô không nên nói cho những người mà cô không tin tưởng chuyện bọn họ đã đăng ký kết hôn.
Mặc dù cô không biết là anh đang dự định làm cái gì, nhưng mà hiện tại Diệp Tử còn chưa làm cho Kiều Minh Anh có thể tin tưởng được.
Diệp Tử gật gật đầu, biểu cảm có hơi thả lỏng.
“Cô tĩnh dưỡng cho khỏe đi, hôm nào đó tôi trở lại thăm cô.” Đã xác định xong thân phận của Diệp Tử, Kiều Minh Anh đứng dậy nói với cô ta.
Diệp Tử cười cười, gật đầu: “Cô đi thong thả.”
Không thể không nói, mỗi một một hành động mà Diệp Tử biểu hiện hiện tại đều giống như là đến để bảo vệ cho Kiều Minh Anh.
Rời khỏi biệt thự của Diệp Tử, trong vòng của Kiều Minh Anh vẫn có chút mông lung, bây giờ không thể liên lạc với anh trai được, cô cũng không biết nên tin ai, thật ra tâm lý của cô tin tưởng Hạ Huân Nhi hơn.
Thế nhưng sự thật lại làm cho cô không thể không tin tưởng Diệp Tử.
Nhân chứng vật chứng đều có, Kiều Minh Anh không có lý do nào không tin được.
Thật là kỳ lạ, Kiều Minh Anh đột nhiên dừng bước nghiêng đầu suy nghĩ. Lúc nãy cô đi vào phòng của Diệp Tử, nhìn thấy Diệp Tử đang đưa tay lấy quyển sách, lúc đó cô cảm thấy rất kì lạ, nhưng mà lại không nghĩ ra được rốt cuộc là kỳ lạ ở chỗ nào.
Bây giờ suy nghĩ một chút, hẳn là đôi chân của Diệp Tử.
Lúc cô mới vừa đi vào thì nhìn thấy bộ dạng như Diệp Tử co chân ở bên trong, nhưng mà hai chân của Diệp Tử bị liệt mà, không thể nào làm ra động tác co chân được.
Có phải là do cô đã nhìn lầm rồi không?
Kiều Minh Anh luôn cảm thấy lộ ra một cảm giác quỷ dị gì đó không nói thành lời.
Kiều Minh Anh bĩu môi không tiếp tục suy nghĩ nữa, lái xe rời khỏi nơi này.
Kiều Minh Anh rời khỏi không bao lâu, Diệp Tử liền lấy ra một cái điện thoại ở dưới chăn, khóe miệng mang theo một nụ cười đắc ý, nhìn trạng thái ghi âm của điện thoại, cô ta nhấn tắt, sau đó gửi cho một người khác.
…
Kể từ buổi trình diễn thời trang mùa đông từ lần trước qua đi, giá trị của Kiều Minh Anh đã hoàn toàn được nâng lên. Nước C cũng không nhỏ hơn so với nước Anh, sau khi fan hâm mộ ở nước C của cô biết cô chính là cô R, gần