Cô ta lo lắng Diệp Tử sẽ nhìn thấy cô ta, vì vậy không quá quang minh chính đại, chỉ có thể giấu kín hơi thở của mình, từ từ tìm kiếm.
Quả nhiên cô ta đã tìm được Diệp Tử, còn có cả Kiều Minh Anh.
Không biết Diệp Tử muốn đưa Kiều Minh Anh đi đâu, cô ta lặng lẽ đi theo sau bọn họ, đồng thời cũng phát hiện ra có hai người đàn ông mặc đồ đen cũng đi theo bọn họ.
Tịnh Nguyệt biết một người trong đó, là thuộc hạ của Lê Hiếu Nhật, còn người kia cô ta không biết, cũng đi theo sau Kiều Minh Anh, không biết là thù hay là bạn.
Vì để đảm bảo an toàn, Tịnh Nguyệt bảo người mà mình biết đi đối phó với người mà cô ta không quen, còn mình đi theo Kiều Minh Anh và Diệp Tử.
Nhưng Tịnh Nguyệt không biết, hành động của mình vô hình trung đã cắt đứt cơ hội duy nhất thoát khỏi từ trong tay những người kia của Kiều Minh Anh, dẫn đến sau này, xảy ra rất nhiều chuyện không có cách nào có thể cứu vãn được.
Người đi theo Kiều Minh Anh kia chính là Dạ Ngũ, người mà Kiều Tiểu Bảo phái đi bảo vệ mẹ mình, là một trong năm thành viên của tổ chức.
Dạ Ngũ đang định đi theo Kiều Minh Anh, đột nhiên lại bị người khác chặn lại, sau một hồi tranh giành, anh ngạc nhiên nhận ra thực lực của người này không hề thua kém anh ta, thực lực của hai người tương đương nhau, trong một khoảng thời gian không thể phân thắng bại.
Dạ Ngũ muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng anh ta vừa mới bị người kia quấn lấy một lúc, Kiều Minh Anh đã biến mất trong tầm mắt của anh ta.
“Anh là ai?” Giọng nói Dạ Ngũ rất lạnh lùng, nhìn người ăn mặc giống anh ta nhưng hơi thở lại hoàn toàn khác ở trước mặt.
Mặc dù hơi thở của Dạ Ngũ rất lạnh, nhưng vẫn có chút sức sống, nhưng người này là lạnh thật sự, dường như lạnh đến thấu xương.
“Anh không cần phải biết.” Lê Mạc lạnh lùng hừ mộ tiếng, động tác đánh nhau không dừng lại, tiếp tục nghênh đón chiêu thức của Dạ Ngũ.
Lê Mạc rất quen với Tịnh Nguyệt, đương nhiên sẽ không nghi ngờ lời nói của cô ta, người này đã là một nhân vật khả nghi, anh ta nhận lệnh của Lê Hiếu Nhật phải bảo vệ Kiều Minh Anh, đương nhiên sẽ không cho bất cứ ai có cơ hội lợi dụng.
Nhưng…dường như anh ta và Tịnh Nguyệt đã tạo một cơ hội lớn cho kẻ thù.
Lê Mạc không hề nhận ra mình đã phạm một sai lầm lớn, Dạ Ngũ bị anh ta quấn lấy không có cách nào để thoát thân, càng không có cách báo với Kiều Tiểu Bảo, chỉ có thể đối mặt, đánh bại người này trước rồi nói.
Tịnh Nguyệt đi theo Kiều Minh Anh và Diệp Tử ra khỏi trung tâm thương mại, lại phát hiện ra có một chiếc xe ô tô dừng trước mặt bọn họ, Kiều Minh Anh đang định lên xe.
Cô ta đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ mấy giây, nhìn hành động của Kiều Minh Anh, hình như có quen biết với mấy người này, nếu như cô ta đi qua kêu Kiều Minh Anh rời đi với cô ta, có phải là quá tùy tiện, hơn nữa….
Còn kinh động đến Diệp Tử.
Chính sự suy nghĩ hỗn loạn trong mấy giây này đã trở thành vết thương chí mạng của Tịnh Nguyệt.
Một người lặng lẽ tiến đến gần cô ta, trong lúc cô ta đang thất thần, đánh ngục cô ta, sau đó lôi cô ta đi.
Có một chiếc điện thoại di động lưu lại ở trên mặt đất.
Màn hình điện thoại đen đột nhiên sáng lên, lúc nãy đã là buổi tối, trong bóng tối vô cùng rõ ràng.
Ba chứ đang nhấp nháy lờ mờ có thể nhìn thấy trên màn hình, Lê Tiến Dũng.
….
Sau khi Lê Tiến Dũng không gọi điện thoại được cho Tịnh Nguyệt, Lê Hiếu Nhật đã lệnh cho anh ta đưa Diệp Tử đến.
Kết quả Diệp Tử không biết vì lý do nào đó mà bị ngất xỉu trong biệt thự, không rõ sống chết.
Lê Hiếu Nhật không kêu Lê Tiến Dũng đưa cô ta đến bệnh viện mà kêu đội ngũ bác sĩ vẫn luôn điều trị cho cô ta đến khám cho cô ta.
Kết quả cuối cùng được xác định là ngộ độc thực phẩm.
Lê Hiếu Nhật nhếch môi nở một nụ cười khẩy, nhìn về nơi Kiều Minh Anh xuất hiện lần cuối cùng, ánh mắt lạnh lùng và tiêu điều, cả người thoát ra sự tàn baọ càng khiến người khác sợ hãi.
Bây giờ có thể chắc chắn sự biến mất của Kiều Minh Anh có liên quan đến cô ta, chỉ có điều bây giờ cô ta vẫn đang hôn mê, muốn có câu trả lời dường như là một điều không thể.
Nếu như đợi cô ta tỉnh lại….
Con ngươi của Lê Hiếu Nhật co lại, đôi môi mỏng mím chặt, giống như đang đè nén