Mà giờ phút này, Kiều Minh Anh vừa mới đi tới cửa khoang thuyền đang rất không tình nguyện mở cửa, lúc đang định đi vào lại nghe thấy phía sau lưng truyền đến hai tiếng “Uỵch” trầm đục.
Cô nhíu mày lại sau đó quay người về phía sau nhìn lại, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
“Cung Nghị?” Cô nhìn Lục Cung Nghị đem hai người kia đánh ngất ngã trên mặt đất sau đó đi về phía cô, trong lòng rất nghi ngờ: “Sao anh lại ở đây?”
Thói đời đều thích yên lặng không một tiếng động xuất hiện sao? Cũng may năng lực chịu đựng của cô lớn nếu không đã bị dọa cho sinh bệnh luôn rồi?
Lục Cung Nghị lắc lắc cánh tay, nhìn cô giống như là nhẹ nhàng thở ra sau đó đi đến trước mặt cô lo lắng nhìn toàn thân cô một lượt: “Em có sao không? Những người kia có làm gì em không?”
“Em… Không sao, nhưng sao anh lại xuất hiện ở đây?” Kiều Minh Anh vẫn là vẻ mặt vô cùng nghi ngờ nhìn anh ta, cô cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Vừa rồi rõ ràng cô không hề nhìn thấy chiếc thuyền nào khác ở đây vậy thì Lục Cung Nghị đi lên như thế nào được nhỉ?
Lục Cung Nghị nghe cô hỏi như vậy liền ngượng ngùng cười cười, giải thích nói: “Hôm nay anh đi cùng một khách hàng quan trọng đến tòa nhà thương mại đúng lúc nhìn thấy em bị người ta bắt đi, thừa dịp những người kia không chú ý nên anh đã đi theo bọn họ đến nơi này.”
Không hiểu sao trong lòng Kiều Minh Anh lại nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt cảnh giác nhìn anh cuối cùng cũng thả lỏng ra: “Như vậy à, cám ơn anh đã không ngại nguy hiểm tới tìm em.”
Cô vẫn luôn rất tin tưởng Lục Cung Nghị.
Lúc còn ở nước Anh anh ta đã giúp đỡ cô rất nhiều lần còn cứu cô một lần nữa, cô chưa kịp trả nợ anh thì lại tiếp tục nợ anh tiếp.
“Đừng nói cảm ơn trước như vậy, việc này không nên chậm trễ nữa, chúng ta…” Lục Cung Nghị đang định nói gì đó thì đột nhiên thân thuyền lay động một cái, hai người không kịp chuẩn bị ngã lăn xuống đất.
“Cẩn thận.” May là Lục Cung Nghị nhanh tay lẹ mắt kịp thời đỡ được Kiều Minh Anh nhưng người anh ta lại đụng vào boong thuyền.
Một lát sau thuyền mới ngừng lắc lư nhưng tiếng ồn ào bên ngoài lại càng lúc càng lớn, hai người nhìn nhau sau đó nhanh chóng theo bậc thang đi lên.
Bên ngoài đã loạn thành một đoàn, chiếc thuyền vốn rất vắng vẻ giờ phút này trên thuyền lại đứng đầy người áo đen, rõ ràng tốc độ của chiếc thuyền đã tăng nhanh hơn rất nhiều, phía sau còn có máy bay trực thăng luôn đi theo sát nữa.
“Ba, bọn họ tăng nhanh tốc độ lên rồi!” Kiều Tiểu Bảo khẽ hô một tiếng, nếu không phải chiếc thuyền này đã bắt mất mẹ của bé thì bé đã thật sự muốn hô to một tiếng “Ngầu” rồi.
Tốc độ kia không chỉ tương đương với máy bay trực thăng của bọn họ mà thậm chí còn có dấu hiệu nhanh hơn.
Lê Tiến Dũng không chút hoang mang theo sát chiếc thuyền kia, bình tĩnh, không vội vã điều khiển trực thăng.
Lê Hiếu Nhật không nói gì, mắt đen khóa chặt ở chiếc thuyền phía dưới, môi mỏng mím chặt lại.
Theo tốc độ của chiếc thuyền này nếu như bọn họ muốn hạ cánh xuống chiếc thuyền này là rất khó hơn nữa dường như chiếc thuyền này được thiết kế theo kiểu đề phòng có người hạ xuống từ trên không, phía trên con thuyền được thiết kế theo hình vòm nên người nào nhảy xuống thì tám chín phần mười là sẽ trượt chân ngã xuống biển.
Lúc đó không biết với tốc độ của chiếc thuyền này đã sớm chạy đến nơi nào mất rồi.
Đột nhiên hai mắt Lê Hiếu Nhật hơi đóng băng lại, nhìn chằm chằm không rời vào một vị trí nào đó phía dưới.
Kiều Minh Anh và Lục Cung Nghị vừa đi lên trên thuyền liền bị những người mặc áo đen kia phát hiện nhưng bọn họ lại không hề đem hai người để vào mắt, sau khi nhìn thoáng qua một cái liền không để ý tới nữa.
Ánh mắt của bọn họ khiến khóe miệng Kiều Minh Anh không nhịn được giật giật, đây là đang khinh bỉ bọn họ cho dù có ra được thì cũng không thể nào chạy đi được đúng không?
Lúc này gió rất lớn, âm thanh của cánh quạt lại vang dội kịch liệt nên Kiều Minh Anh muốn xem nhẹ cũng khó.
Híp đôi mắt bị gió thổi gần như không mở ra được, Kiều Minh Anh giữ chặt lấy quần áo trên người, tò mò hỏi: “Có máy bay trực thăng ở phía trên đúng không?”
Chẳng lẽ là Lê Hiếu Nhật? Anh đã tìm tới cô sao?
Lục Cung Nghị liếc Kiều Minh Anh một chút sau đó dời ánh mắt đi, không xem nhẹ sự ngạc nhiên