“Phải vậy không?” Kiều Minh Anh không hỏi tới chuyện này nữa, mà là đổi giọng hỏi cô ta: “Cô với anh trai của tôi như thế nào rồi?”
“Tôi cũng không biết nữa.” Giọng nói của Hạ Huân Nhi nghe có chút phiền não, vừa nghĩ đến gương mặt lạnh như băng của Đỗ Lưu Xuyên, cô ta liền cảm thấy trái tim ngột ngạt.
Rõ ràng là anh ta luôn luôn tươi cười dịu dàng ở trước mặt của Kiều Minh Anh, nhưng tại sao lại đối xử với cô ta lạnh lùng vậy chứ?
Không đúng không đúng, Kiều Minh Anh chính là em gái của anh, sao cô ta ngay cả em gái của người ta mà cũng có thể ghen tị được.
Lắc lắc đầu, ném những suy nghĩ không thiết thực ra khỏi đầu, vẻ xấu hổ trên mặt của Hạ Huân Nhi rốt cuộc mới khôi phục lại một chút.
“Nghe có vẻ như là cô đang gặp một chuyện gì đó phiền não.” Từ giọng nói của cô ta, Kiều Minh Anh có thể nghe ra được chuyện tiến triển chẳng ra làm sao, chắc có lẽ là liên quan đến chuyện cô ta bị mất huy hiệu gia tộc.
Có điều, Kiều Minh Anh suy nghĩ chắc là cô có thể giúp cô ta một tay.
“Tôi cảm thấy anh trai của tôi chắc là cũng thích cô đó, cố lên.” Trước khi cảm giác được Hạ Huân Nhi muốn giao cô cho ai đó, Kiều Minh Anh dựa vào cảm giác mà lấy ra một vật từ trong chiếc túi xách cô đang cầm, đưa qua cho Hạ Huân Nhi.
Nhìn huy hiệu gia tộc uy nghiêm với những hoa văn cổ kính nằm ở trong lòng bàn tay, Hạ Huân Nhi có một loại kích động bảo bối biến mất mà lại có được: “Đây là… thật sự không biết phải cảm ơn cô như thế nào mới tốt.”
Nói xong, Hạ Huân Nhi nhẹ nhàng ôm Kiều Minh Anh một cái.
Kiều Minh Anh cười cười, một chốc lại có người nắm tay cô.
“Để tớ đoán xem người đến đây là ai.” Kiều Minh Anh không hỏi người kia là ai, mà là dựa vào cảm giác để suy đoán, lập tức cô liền lộ ra một nụ cười, tự tin mở miệng nói: “Cậu là Ly Tử.”
Dương Ly kinh ngạc, sau đó mới lên tiếng: “Sao cậu có thể đoán được vậy?”
“Tớ và cậu đã quen biết với nhau lâu như vậy rồi, ngay cả cậu mà cũng không đoán ra được, chuyện này có thể sao?” Kiều Minh Anh hừ nhẹ một tiếng, bộ dạng có chút đắc ý.
Dương Ly liếc nhìn cô một cái, mặc dù là Kiều Minh Anh không nhìn thấy nhưng cô vẫn dùng sức liếc cô ấy. Nhìn Kiều Minh Anh mặc một chiếc váy dài màu trắng, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc.
“Cái váy này… nhìn thật là quen mắt.” Hình như là cô ấy đã nhìn thấy cái này ở đâu đó rồi.
“Cậu cũng cảm thấy quen mắt hả, tớ có thể nói là tớ cũng cảm thấy nó nhìn quen mắt hay không? Nhưng mà tớ nghe nói là cái này vừa mới được mang đến đây từ nước ngoài vào tối hôm qua, trước đó chắc là không nhìn thấy mới đúng.” Kiều Minh Anh nghe thấy Dương Ly cũng nói nhìn quen, lập tức liền cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng mà lại không có cách nào giải đáp được.
“Ly Tử, cậu thấy tớ bị giày vò lâu như vậy, khổ cực như vậy, dù sao thì cậu cũng nên nói cho tớ biết rốt cuộc muốn dẫn tớ đi đâu vậy?” Kiều Minh Anh xẹp cái miệng nhỏ, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Dương Ly hơi mềm lòng.
Nhưng mà cô ấy không thể nói được đâu!
“Chuyện này… đừng hỏi nữa. Bạn yêu à, cậu đi theo tớ là được rồi.” Dương Ly quyết định giữ miệng đến cùng, không chịu nhả ra.
Kiều Minh Anh lập tức liền vui vẻ, bí mật có thể để cho cái miệng nhiều chuyện này của Dương Ly giữ kín như vậy rốt cuộc là cái gì đây?
Chẳng lẽ là đang chơi trò diều hâu bắt gà con?
Lúc Dương Ly đưa tay của cô cho người kế tiếp, Kiều Minh Anh cảm giác được cái này không giống như là tay của con gái, hơi rộng lớn, ở chỗ ngón tay có vết chai dày, là của đàn ông.
Kiều Minh Anh yên lặng một hồi, hít mũi một cái, có thể phân biệt được mùi hương này từ trong không khí tràn ngập hương hoa: “Anh, anh cũng đến à?”
Đây là người đàn ông duy nhất đi cùng với cô, hơn nữa còn là anh trai của cô.
“Minh Anh, hôm nay em rất xinh đẹp!” Đỗ Lưu Xuyên tán dương, nhìn dáng vẻ xinh đẹp kiều diễm của em gái nhà mình giống như là một đóa hoa hoàn mỹ nở rộ, trong lòng cảm thấy vui mừng, cũng có chút không nỡ.
“Cảm ơn anh”Kiều Minh Anh nâng lên một nụ cười, lè lưỡi kéo khuỷu tay của Đỗ Lưu Xuyên, dựa vào cảm giác mà đi về phía trước.
Cô có một loại trực giác, ở phía trước chắc chắn giống như là Lê Ngữ Vi đã nói, là một thế giới xinh đẹp nhất trên đời này.
“Minh Anh, nhà họ Đỗ vẫn còn chưa ổn định, cho nên ba không thể đến đây được, ông ấy rất xin lỗi, kêu anh nhắn cho em rằng