“Ôi.” Anh ta thở một hơi thật dài, anh ta nhìn Dương Ly lâu một chút mới ưỡn thẳng lưng đi ra ngoài: “Anh đi trước đây, em đi ngủ nhanh đi, sáng ngày mai tiết một là của bà cô đó, đừng đến muộn.”
Trước khi đi anh ta còn quay đầu lại nhìn cô một cái cuối cùng, trong lòng dâng lên cảm giác không thể buông bỏ được: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Dương Ly cảm thấy hôm nay Tịch Tranh rất không bình thường, nhưng về phần không bình thường ở chỗ nào thì cô ấy lại nói không ra được. Nghe thấy lời dặn dò sau cùng của anh ta, không tiếp tục suy nghĩ gì nhiều, sau khi đi rửa mặt thì tắt đèn đi ngủ.
Chỉ có Tịch Tranh đứng yên lặng thật lâu ở dưới lầu nhà cô, nhìn đèn trong phòng của Dương Ly đã tắt rồi thì mới chậm rãi bước chân đi khỏi.
Trong lúc Dương Ly dọn dẹp xong đồ, lại ăn sáng xong, ngoan ngoãn chờ Tịch Tranh đến đón cô, nhưng mà lại bị cho leo cây.
Đã qua giờ đi học, Dương Ly vẫn còn đứng ở cửa chờ anh. Quản gia ra ngoài mua thức ăn nhìn thấy cô vẫn còn chưa đến trường học thì cảm thấy rất kỳ quái, lúc hỏi cô thì cô lại không chịu nói cái gì, chỉ là đứng ngơ ngác ở đó.
Cô không dám đi, sợ lúc Tiểu Tịch Tử đến đúng lúc cô đi thì làm sao bây giờ đây.
Thẳng cho đến hai tiếng đồng hồ sau, ba Dương và mẹ Dương nói hết lời mới có thể kéo cô vào trong nhà, xin nghỉ phép với phía trường học, kêu cô lên lầu nghỉ ngơi, hai người bọn họ đều cho rằng là cô bị bệnh.
Nhưng mà Dương Ly lại đột nhiên đứng bật dậy, ném một câu “con đến trường học” thì liền vội vàng chạy khỏi nhà họ Dương.
“Đứa nhỏ này, để tài xế đưa con đi…” Sau lưng truyền đến âm thanh bất đắc dĩ của mẹ Dương.
Dương Ly nào có thể quan tâm được nhiều chuyện như vậy, nhưng mà chạy đến một nửa cô liền quay đầu bắt một chiếc xe taxi trên đường lớn, đi đến nhà họ Tịch.
Nhà họ Tịch rất yên tĩnh, cửa cũng đóng chặt lại, nhìn bộ dạng không giống như là có người. Dương Ly hít một hơi thật sâu rồi nhấn chuông cửa.
“Xin chào, đây là nhà họ Tịch.” Trên màn hình nói chuyện ở cửa xuất hiện gương mặt của quản gia nhà họ Tịch, lễ phép chào hỏi.
“Mẹ Trương, con là Ly Tử đây, Tịch Tranh có ở nhà không vậy?” Dương Ly vội vàng hỏi: “Hôm nay con đợi anh ấy thật lâu rồi mà cũng không thấy anh ấy đến tìm con, có phải là anh ấy đã đến trường học trước rồi hay không?”
Nếu như là thế này thì cũng không có lương tâm quá rồi.
Nhưng mà nỗi bất an ở trong lòng của Dương Ly lại càng ngày càng trầm trọng, dường như là muốn bao trùm cô lại.
“Chuyện này…” Trên gương mặt của mẹ Trương lộ ra nét khó xử, sau đó mới chậm rãi nói với Dương Ly: “Cô Ly Tử, cậu chủ, cậu ấy…”
Trái tim của Dương Ly liền trở nên căng thẳng, chờ câu nói tiếp theo của mẹ Trương.
“Cậu chủ, cậu ấy… sáu giờ sáng hôm nay đã lên máy bay, đã đi nước ngoài rồi.”
Lời nói của mẹ Trương giống như là sấm sét giữa trời quang, khiến cả người của Dương Ly đều cứng đờ, lạnh từ thân đến tim, sau đó thì cực kỳ tức giận giống như là muốn bộc phát từ trong lồng ngực.
“Anh ấy ra nước ngoài rồi?” Dương Ly khó khăn nói ra mấy chữ này, bàn tay đang nắm quai đeo cặp sách siết chặt lại.
“Vâng…” Mẹ Trương trong màn hình hơi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy tức giận và phức tạp của Dương Ly, nghĩ đến lời dặn dò của Tịch Tranh, vội vàng nói với cô: “Cô Ly Tử, ở chỗ tôi vẫn còn có chút việc phải đi làm ngay.”
Nói xong liền tắt màn hình, màn hình đen kịt chiếu vào gương mặt hơi nhợt nhạt của Dương Ly, trông cứng đờ như chết lặng.
Dương Ly cảm thấy khổ sở trong lòng, nên hình dung như thế nào đây, giống như là một người bị chết đuối vậy, loại cảm giác khó chịu như là hô hấp không được.
Cô thật sự xem Tịch Tranh như là anh em tốt của mình, anh lại đi không một tiếng chào hỏi như thế này, rốt cuộc là có đặt người anh em như cô ở trong lòng không hả?
“Mẹ kiếp! Tịch Tranh, em nhìn lầm anh rồi!” Dương Ly tức giận đá vào cánh cổng nhà họ Tịch một cái, quả quyết lưu loát xoay người lại, bóng lưng đều mang theo tức giận và mất mát.
Cứ coi như cô không có người anh em như anh ta là được rồi!
Cái gì mà làm anh em cả một đời, cái gì mà kêu cô chăm sóc tốt cho mình!
Cái gì mà anh không yên lòng về mình, chết tiệt, những cái này đều là lừa đảo!
Từ trước đến nay Dương Ly đều xem bạn bè rất quan trọng, nếu không cô cũng sẽ không liều mình khi chứng kiến có người muốn dùng dao đâm Tô Thành Nghiêm.
Cô cúi đầu xuống, bước từng bước vô cùng nặng nề đi về nhà, cô không biết rằng có một bóng người đang đứng trên ban công lầu