Phòng thư ký có camera, nhưng Lâm Hạnh Nhi vốn dĩ có mưu đồ cả rồi, đương nhiên cũng xử lý camera rồi.
Cô ta đi đến trước cánh cửa phòng tổng giám đốc, bấm bấm ở trên đó.
Cánh cửa này không dễ đối phó, là khóa mật mã, Lâm Hạnh Nhi bất luận bấm thế nào cũng không tác dụng.
Cuối cùng, cô ta đột nhiên nghĩ đến mấy con số, sau đó nhập vào, cửa, mở rồi.
Trong mắt của Lâm Hạnh Nhi vụt quá một tia tức giận và vui khi thấy người gặp họa, Dương Ly này, vậy mà dùng ngày sinh nhật của Thành Nghiêm làm mật mã, xem ra quả nhiên không quên được Thành Nghiêm, cũng may cô ta biết Dương Ly thích Thành Nghiêm, nếu không hôm nay sợ rằng không có cách rồi.
Dù sao thời gian Dương Ly không ở công ty đã ít lại càng ít.
Mở cửa ra, Lâm Hạnh Nhi nhẹ tay nhẹ chân đi vào, bắt đầu ở bên trong dò tìm, tìm một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên chiếc máy tính đó.
Nhưng máy tính cũng có mật khẩu, còn là mật khẩu kép!
“Tiện— nhân!” Lâm Hạnh Nhi nhịn không được chửi rủa một câu, nhìn câu hỏi xảo trá trên máy tính mà nghiến răng nghiến lợi.
Bởi vì câu hỏi trên máy tính cư nhiên lại là: trên thế giới có một con chó cái, tên của nó là?
Lâm Hạnh Nhi nhập mấy cái tên đều hiển thị sai, nhưng chỉ còn hai lần cơ hội cuối cùng, còn không được thì không còn cơ hội nữa.
Vì thế cô ta nhịn ý muốn bóp chất Dương Ly, ngón tay run rẩy gõ mấy chữ trên bàn phím.
Kết quả.
Đáp án chính xác.
“Dương, Ly!” Lâm Hạnh Nhi suýt chút nữa ói ra máu, Dương Ly này lại ghét cô ta như vậy, vậy mà đến mật khẩu cũng đặt cái này?
Không sai, đáp án chính là tên của Lâm Hạnh Nhi, mà Lâm Hạnh Nhi tự nhiên gõ ra, chính là thừa nhận rồi, không tức chết mới là lạ.
Nhưng khi Lâm Hạnh Nhi tưởng mọi chuyện dễ dàng xử lý xong như vậy, màn hình máy tính vậy mà lần nữa xuất hiện một câu hỏi biến thái!
Câu hỏi là: tổng hợp ngày sinh của Tô Thành Nghiêm và Lâm Hạnh Nhi.
Lâm Hạnh Nhi vội vàng rút điện thoại dùng một tính để tính, kết quả, đáp án lại là!
438!(*)
(*) ý chỉ con đàn bà lắm chuyện chết tiệt này,dùng chỉ mắng người.
Dương Ly này!
Lâm Hạnh Nhi tức điên, cả người run rẩy.
May trong máy tính chỉ khóa hai lớp mà thôi.
Hơn nữa, phương án hạng mục đó vậy mà còn ở trên, không có bị khóa lại.
Có điều nghĩ cũng phải, nhiều câu hỏi biến thái như vậy, cho dù không có khóa, ai cũng không trộm được.
Nhưng đáng tiếc, Lâm Hạnh Nhi rất hiểu Dương Ly.
Lâm Hạnh Nhi kết nối điện thoại với máy tính, sau đó sao chép phần phương án này vào trong điện thoại, vừa nhìn hướng cửa, biết sao chép xong rồi, mới lập tức rút điện thoại ra, lau sạch dấu vết ở trên bàn và trên máy tính, xử lý xong những việc này, cô ta mới rời khỏi văn phòng của Dương Ly.
Sau khi cô ta rời khỏi không đến một phút, camera trong văn phòng của Dương Ly và camera của phòng thư ký mới bắt đầu vận hành lại.
Dương Ly còn không biết bản kế hoạch của mình bị người ta trộm rồi, sau khi giải quyết chuyện của Lâm Thị xong, mới trở về chung cư của mình.
—
Mọi mối yêu thầm, đã định sẵn chỉ là âm thầm của một người.
Từ sau lần đó, mỗi lần tan làm, Dương Ly đều sẽ ở dưới lầu nhìn Lâm Hạnh Nhi rời khỏi trước, sau đó lái xe rời đi.
Cô biết bản thân đang trốn tránh, nhưng so với trốn tránh, cô càng không có cách vào nhìn Tô Thành Nghiêm và Lâm Hạnh Nhi ở trước mặt bản thân diễn ân ái, còn đi chúc phúc cho bọn họ.
Dương Ly như thường lệ rời khỏi tòa nhà Công Lệ, khi đang muốn lướt qua xe của Tô Thành Nghiêm đi phía trước xe cô, lại đột nhiên bị Tô Thành Nghiêm gọi lại.
“Ly Tử, đợi đã.” Tô Thành Nghiêm chỉ liếc nhìn Dương Ly, sau đó lông mày đột nhiên nhíu lại, hạ cửa sổ xe xuống gọi cô.
Cả người Dương Ly trở nên cứng đờ, sau đó mới cố tỏ vẻ trấn định quay người: “Thành Nghiêm, anh đến đón Lâm Hạnh Nhi sao, cô ta còn ở trên, có thể ra muộn một chút.”
“Không phải, anh là muốn nói, phía sau của em…” Thần sắc của Tô Thành Nghiêm có hơi ngại ngùng, muốn nói lại thôi.
Phía sau?
Dương Ly nghi hoặc cúi đầu nhìn sau lưng của mình, lại không có nhìn thấy cái gì, vì