“Thực, thực hành cái gì?” Dương Ly híp mắt, có chút nghi hoặc nhìn Tịch Tranh, cứ có dự cảm không tốt lắm.
“Em nói xem?” Tịch Tranh thấp giọng cười ra tiếng, áp trán lên trán cô, cánh môi hơi lạnh khẽ ấn lên đầu mũi cô, thuận thế lướt xuống.
Tim Dương Ly đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, hai gò má nổi lên hai đám mây đỏ, có chút ngượng ngùng đẩy anh: “Bây giờ là ban ngày, anh đừng làm loạn.”
Tịch Tranh ngẩng đầu khỏi vai cô, ánh mắt đáng thương nhìn cô, dưới sự quấy nhiễu của Tô Thành Nghiêm, anh đã cấm dục gần một tháng rồi.
“Ly Tử, em nỡ sao, anh rất nhớ em…” Giọng anh có chút mê hoặc, có hương vị khiến người ta không nhịn được chìm đắm, chọc Dương Ly toàn thân mềm oặt, không thể nhúc nhích.
Rặng đỏ trên mặt cô càng đậm, dưới ánh mắt động tình mà ấm áp chở che của Tịch Tranh, thoáng chốc không chống đỡ nổi gật đầu.
Ánh mắt Tịch Tranh tản ra tia sáng kinh hỉ, nụ hôn khẽ rơi trên trán cô, thì thầm với cô: “Anh sẽ thật cẩn thận…”
Làn da Dương Ly vì xấu hổ mà nổi lên tầng phấn hồng nhàn nhạt, khiến cô càng thêm xinh đẹp.
Chính vào lúc Tịch Tranh chuẩn bị xâm nhập vào Dương Ly, ngoài biệt thự, lại đột nhiên có người gõ cửa.
Không hề ngừng lại, vội vàng gấp gáp.
Hai người cứ như vậy bị chặn lại ở tình tiết quan trọng nhất, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.
Dương Ly vươn tay đẩy Tịch Tranh, vì ngoài cửa có người cho nên cả người cô vô cùng căng thẳng: “Mau mặc quần áo vào đi xuống xem xem!”
Còn may vừa rồi khi xem tivi họ theo thói quen kéo rèm cửa sổ biệt thự, cho nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Nhưng Dương Ly vẫn rất căng thẳng, sợ có người đột ngột mở cửa đi vào, nhìn thấy họ ban ngày ban mặt như vậy…
Trời ạ, vậy cô sau này làm sao làm người nữa?
Tịch Tranh híp mắt nguy hiểm, bất kể người bên ngoài là ai, đều sinh ra oán niệm cực lớn với anh ta, vô cùng không vui đứng dậy khỏi người Dương Ly, đầu tiên sửa soạn quần áo cho cô, sau đó chỉnh đốn của mình, có chút bất mãn khẽ hôn lên cánh môi kiều diễm của cô, mới xoay người đi ra cửa.
Dương Ly chỉnh lại quần áo trên người mình xong, mới thu dọn sofa, xác định không có vấn đề gì mới ngồi thẳng trên sofa, nhìn Tịch Tranh đi mở cửa.
Nhưng Tịch Tranh lại chỉ nhìn qua mắt mèo, liền quyết đoán xoay người quay lại, không nói hai lời kéo Dương Ly lên lầu.
“Sao vậy? Là ai?” Dương Ly nghi hoặc hỏi, theo Tịch Tranh lên phòng trên lầu.
Nhưng Tịch Tranh lại không trả lời, mà là lấy hai vali to trong tủ quần áo ra, đẩy vali màu xanh trong số đó cho cô: “Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta bây giờ rời khỏi nơi này, xuất ngoại chơi vài ngày rồi về.”
“Đang tốt lành sao muốn xuất ngoại? Không phải còn phải đính hôn sao?” Dương Ly càng không hiểu, không rõ Tịch Tranh đang làm loạn cái gì.
Nói đi du lịch liền đi, thật sự là tùy hứng.
“Giấy chứng nhận kết hôn cũng cầm rồi, quay về đính hôn cũng được.” Tịch Tranh lộ ra nụ cười với cô, sau đó nhanh chóng thu dọn quần áo vào, lại thu dọn cho Dương Ly.
“Sao anh lại quyết định đột ngột vậy?” Dương Ly vui vẻ thoải mái, ở một bên nhìn anh sắp xếp thu dọn, chỉ là đột ngột xuất ngoại như vậy, phía ba mẹ cô làm sao?
Tịch Tranh như nhìn ra lo lắng của cô, thu dọn xong hết đồ đạc vào vali, sau đó đi tới cạnh cô, ôm vai cô nói: “Một tuần trước anh đã xin sự đồng ý của ba mẹ em rồi, họ hoàn toàn yên tâm giao em cho anh, cho nên, cô gái à, theo gia đi thôi.”
Dương Ly bị dáng vẻ ngả ngớn của anh chọc cười, cười phì một tiếng, mắt đầy ấm áp nhìn anh: “Được, em đi cùng anh.”
Từ khi biết những năm Tịch Tranh rời đi, thực ra là trước giờ chưa từng rời khỏi cô, và người những năm đó luôn yên lặng ở bên cô bảo vệ cô chính là Tịch Tranh, Dương Ly mới phát hiện, tình yêu khi còn trẻ ngây thơ biết nhường nào.
Tô Thành Nghiêm mà cô thích chỉ là chấp niệm cô cố chấp gần mười năm, mà cô, lại là chấp niệm Tịch Tranh cố chấp hơn mười năm.
Họ đều nhận lầm người, nhưng còn may, cuối cùng cô không mất đi người yêu cô.
Ngày tháng đáng nhớ nhất của Dương Ly cả đời này, không phải là ngày tháng thích Tô Thành Nghiêm, yên lặng yêu thầm anh ta nhiều năm như vậy, xem hỉ nộ ái ố của anh ta thành của mình.
Mà là lúc Tịch Tranh nhìn như rời đi, lại trước giờ chưa từng rời khỏi cô, luôn âm thầm giúp đỡ cô.
Có lúc, yêu không nhất định phải nói ra, hành động càng có thể chứng minh một người có yêu bạn hay không.
Thu dọn hành lý xong, Tịch Tranh không cùng Dương Ly từ cửa chính rời đi, mà là dẫn cô rời đi từ cửa sau.
“Tại sao không đi cửa trước? Chẳng lẽ vừa nãy người tới là kẻ thù của anh?” Dương Ly phát hiện không đúng, cứ cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao Tịch Tranh lại nôn nóng đi như vậy?
Chẳng lẽ thật sự là kẻ thù tìm tới cửa?
Tịch Tranh dở khóc dở cười nhìn cô: “Nghĩ đi đâu vậy, anh là công dân tốt tuân thủ kỷ cương, sao lại có kẻ thù?”
Dương Ly bĩu môi, vậy anh bộ dáng gấp gáp bỏ trốn như vậy là muốn làm gì?
Tịch Tranh lái xe khỏi gara, sau đó từ cửa sau rời đi.
Khi xe của anh vừa rời khỏi cửa sau, Dương Ly liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng