Bên trong, ngoài Lê Hiếu Nhật và Emily, thì đều là người Kiều Minh Anh chưa từng gặp, tất cả có năm người, mặc đồng phục được may đo một cách tinh tế, phía trước tên của họ trên bảng tên trước ngực là hai chữ CR cỡ lớn màu đen.
Nhìn thấy ký hiệu đó, Kiều Minh Anh lập tức hiểu ngay là nhóm thiết kế CR, nghe nói tất cả có mười lăm người, năm người làm việc tại tòa nhà văn phòng CR, còn lại làm việc ở chi nhánh công ty tại Pháp và Anh, không biết đã xảy ra chuyện gì mà lần này phải điều động năm người họ.
Tóm lại, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, nếu Emily cũng ở đây thì chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Thấy Kiều Minh Anh đi vào, Emily liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó quay đầu đi.
Lê Hiếu Nhật một mình ngồi trên ghế sô pha, năm người kia cầm hai bức tranh đang so sánh gì đó, chỉ thấy lông mày anh giãn ra, cũng không hề có vẻ gì là không vui.
“Cô chính là Kiều Minh Anh sao?” Người phụ nữ duy nhất trong năm người này đi đến trước mặt Kiều Minh Anh, Kiều Minh Anh liếc mắt nhìn bảng tên trên ngực bà, trên đó viết Du Niệm.
Trong giới thời trang này bất kể là ai thì cũng phải nể mặt Du Niệm vài phần, trước nay bà chỉ thiết kế quần áo cho người bà có ấn tượng, nghe nói mấy năm trước đã rửa tay gác kiếm rồi, không biết Lê Hiếu Nhật dùng cách gì mà có thể mời được vị Đại Phật này tới.
“Đúng vậy, xin chào bà Du Niệm.” Kiều Minh Anh khẽ cười nói.
Du Niệm gật đầu, khẽ xoa cằm, chăm chú quan sát Kiều Minh Anh một lúc, sau đó cầm hai bản thảo thiết kế trên bàn đi tới trước mặt Kiều Minh Anh nói: “Đây là bản thảo thiết kế của cô và Emily, cô có thể giải thích một chút, tại sao bản vẽ của hai người lại giống nhau như vậy?”
Giống nhau?
Kiều Minh Anh nhìn tác phẩm của mình, lại nhìn tác phẩm của Emily, quả nhiên rất giống nhau, hơn nữa hình như cô đã từng dùng ý tưởng trong tác phẩm này của Emily.
“Tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn không hề đạo nhái.” Ánh mắt Kiều Minh Anh nhìn Du Niệm nghiêm túc, kiên định, không chút tạp chất.
Du Niệm đặt hai tác phẩm lại mặt bàn, nhìn Emily và Kiều Minh Anh: “Hai cô đều nói mình không đạo nhái, bắt chước, các cô có chứng cứ gì có thể chứng minh không?”
Emily nhìn Du Niệm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thưa bà, bà có thể cầm tác phẩm trước kia của tôi tới so sánh một chút, tôi chắc chắn không hề đạo nhái bắt chước.”
“Tôi cũng vậy.” Kiều Minh Anh cũng không cam chịu yếu thế, cô biết, hôm nay cô và Emily nhất định phải tranh cao thấp, hơn nữa, cô nhất định phải thắng, nếu không người bị sa thải chính là cô.
Đến lúc đó mất mặt chính là cô, cô R, đập chính biển hiệu của mình.
Emily liếc mắt nhìn Kiều Minh Anh sau đó cười nhạo một tiếng, tỏ vẻ khinh thường: “Cô chỉ là một nhân viên mới đến, dù có một số tác phẩm, nhưng ai có thể đảm bảo không phải cô đạo tác phẩm của tôi chứ?”
“Đủ rồi.” Du Niệm nhíu mày nhìn Emily: “Thư ký Trương, cô mang hai tác phẩm của họ tới đây.”
“Vâng, thưa bà Du Niệm.” Thư ký Trương mỉm cười gật đầu, quay người rời khỏi văn phòng.
Trong thời gian này, Lê Hiếu Nhật không hề nói gì, anh chỉ vắt chéo hai chân ngồi ở đằng kia, ánh mắt tĩnh mịch, ngón trỏ chống bên môi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Năm phút sau, thư ký Trương quay lại văn phòng, bày hết các bản thiết kế từ trước đến nay của Emily ngay trước mặt mọi người, bao gồm cả bản thảo duy nhất được đề cử dự thi cũng có mặt, được đánh dấu đặc biệt.
Nhưng khi thư ký Trương đi tìm bản thảo thiết kế của Kiều Minh Anh thì lại chẳng có gì.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Du Niệm quay laptop, trong dữ liệu của Kiều Minh Anh trống rỗng.
“Ở đây không hề có dữ liệu bản thảo thiết kế của Kiều Minh Anh.” Thư ký Trương nói với Lê Hiếu Nhật, cô biết tổng giám đốc rất quan tâm Kiều Minh Anh, mà bản thân Kiều Minh Anh là nhà thiết kế của CR, chắc chắn không thể không có lấy một bản thảo thiết kế nào.
Không có dữ liệu sao? Kiều Minh Anh giật mình, chợt nghe Du Niệm nói: “Làm nhà thiết kế của CR mà không có bản thảo thiết kế, tôi cũng muốn nghe xem người trong cuộc nói thế nào?”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Kiều