“Không, không có gì! Con xuống ngay đây!” Kiều Lan Anh hơi hoảng loạn, vội vàng đứng dậy, xem ra cô ta thật sự chưa nói với Kiều Chấn Huy và Lâm Thu Thủy.
“Đợi tôi quay lại cô chết chắc!” Trước khi rời đi, cô ta còn đá Kiều Minh Anh một phát, rồi kiêu ngạo ra khỏi phòng.
Trước khi đóng cửa lại, cô ta vẫn không quên tắt đèn.
Kiều Minh Anh nằm trên sàn, không thể nhúc nhích được, không phải vì tay chân bị trói, mà bị giày cao gót của Kiều Lan Anh đá rất đau, vừa cử động đã đau nhói.
Thậm chí Kiều Minh Anh còn cảm thấy người mình đã bầm tím rồi, những chỗ bị đá đều đau nhói, còn khó chịu hơn lúc chân cô bị thương nữa.
Cô có dự cảm, lần này Kiều Lan Anh sẽ không dễ dàng buông tha cô như thế, dựa theo mức độ căm ghét của cô ta, cô khó mà bảo toàn tính mạng.
Cô không thể ngồi yên chờ chết được!
Kiều Minh Anh cố gắng ngước mắt nhìn xung quanh, nhưng chưa được bao lâu, trước mắt bỗng tối đen, cô bất tỉnh.
Trước khi ngất đi, cô chỉ có một suy nghĩ, đợi cô ra ngoài rồi, chắc chắn cô sẽ cho nổ tung nhà họ Kiều để xả giận vì làm cô đau muốn chết.
Bên này, Kiều Tiểu Bảo và Lê Hiếu Nhật chia nhau tìm kiếm Kiều Minh Anh, có điều hai người rất thông minh, nhắm vào camera bên đường, nhất là đoạn đường ở gần trang viên, Kiều Tiểu Bảo và Dạ Nhất đã tìm ra đoạn video đó.
Cậu bé nhìn chằm chằm hình ảnh trong video không chớp mắt, cuối cùng cũng thấy Kiều Minh Anh ngồi lên một chiếc taxi, nhưng chiếc xe không chạy tới chung cư, mà chạy tới một nơi khác, còn chạy tới đâu thì đúng lúc đoạn video bị cắt mất.
“Dạ Thất, em kiểm tra xem, giờ vị trí chiếc taxi có biển số là xxxxx đang ở đâu?” Dạ Nhất gọi cho Dạ Thất, dứt khoát để em ấy điều tra, về lĩnh vực này, em ấy am hiểu hơn anh.
“Có rồi.” Đầu bên kia vang lên tiếng bàn phím lạch cạch, một lát sau tiếng Dạ Thất vang lên: “Nó đang ở trong bãi đậu xe công cộng của khu biệt thự xx, tài xế là một người phụ nữ, em gửi hình qua cho anh.”
Dạ Thất cúp máy, rất nhanh đã gửi hình qua điện thoại Dạ Nhất, Kiều Tiểu Bảo đứng trên ghế đẩu thò đầu xem thử, lúc thấy người trong bức ảnh, khuôn mặt nhỏ trầm xuống ngay.
Là Kiều Lan Anh, dì út trên danh nghĩa của cậu bé.
“Cậu chủ nhỏ biết cô ta sao?” Dạ Nhất nhìn thấy vẻ mặt hận đến nghiến răng của Kiều Tiểu Bảo bèn hỏi.
“Vâng, chúng ta mau tới biệt thự xx đi!” Cậu bé nhảy xuống ghế, kéo Dạ Nhất chạy ra ngoài, có thể thấy cậu bé thật sự rất gấp.
Lúc Kiều Tiểu Bảo tới khu biệt thự Kiều Lan Anh đang ở, Lê Hiếu Nhật đã sớm đứng trước cửa nhà họ Kiều rồi.
Cậu bé hơi ngạc nhiên, ban đầu cậu bé cho rằng tốc độ bọn họ sẽ nhanh hơn, hóa ra ba cũng không tệ.
“Chú đẹp trai tới sớm hơn chúng ta một bước.” Kiều Tiểu Bảo bước xuống xe, vẫn đeo kính đen, đi tới bên cạnh Lê Hiếu Nhật đang chuẩn bị đạp cửa xông vào, cậu mặc một bộ đồ jean giản dị, dáng vẻ rất ngầu.
Lê Hiếu Nhật thấy bọn họ cũng không ngạc nhiên, lạnh nhạt đáp “ừm”, giơ chân đạp cửa, động tác rất trôi chảy, lưu loát, vô cùng đẹp mắt.
“Sao bọn họ lại ở đây?” Kiều Lan Anh đứng trên lầu, nhìn thấy nhóm người Lê Hiếu Nhật bước vào cửa chính nhà họ Kiều, nhất thời hoảng loạn, nếu để anh biết Kiều Minh Anh bị cô ta bắt cóc, chẳng phải cô ta sẽ tiêu đời sao?!
Làm sao đây?
Kiều Lan Anh nhìn Kiều Minh Anh đang hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, rồi vội vàng bắt đầu hành động.
Lúc này, mấy người Lê Hiếu Nhật đã sắp bước vào biệt thự, cô ta liếc nhìn tình hình bên dưới, không kịp suy nghĩ gì, kéo thẳng Kiều Minh Anh xuống lầu…
Lâm Thu Thủy đang ngồi trên sofa xem phim truyền hình, Kiều Chấn Huy thì ngồi cạnh đọc báo, không hề nhận ra nguy hiểm sắp ập đến.
Ầm, cửa biệt thự bị đá văng ra ngoài, dọa Kiều Chấn Huy và Lâm Thu Thủy ngẩng phắt qua nhìn, không ngờ lại là Lê Hiếu Nhật, vẻ