Không phải chỉ là tương ớt thôi sao? Tiểu Bảo cũng có thể ăn, chẳng lẽ anh ta chịu thua?
“Rất hợp với coca đấy!” Kiều Tiểu Bảo rộng rãi đưa coca trước mặt cho Dạ Nhất để anh ta rót vào miệng.
Dạ Nhất hoàn toàn không do dự nhận lấy, sau đó đột nhiên rót vào miệng, coca vào miệng phát ra tiếng tí tách, cùng với vị nóng đến biến thái của tương ớt khiến đầu lưỡi bỏng rát, nhưng coca lại mát lạnh, nóng lạnh thay phiên nhau khiến khoang miệng nổ tung đến cực hạn.
Cách ăn mà Tiểu Bảo gợi ý này nên ít sử dụng, bởi vì không phải ai cũng có được hàm răng chắc, dạ dày khỏe và khẩu vị tốt như mẹ con nhà này đâu.
“Nào, tiếp tục, anh Dạ Nhất, anh cừ quá, rất đàn ông đấy!” Kiều Tiểu Bảo vừa gắp cho Dạ Nhất một xiên thịt, vừa rót coca cho anh ta, làm luôn tay.
Bên trong quán nướng rất nhanh đã xuất hiện cảnh tượng thế này, một đứa bé vô vô cùng đẹp trai, vừa uống coca vừa phết tương ớt lên mấy xiên nướng kia, ăn đến quên trời quên đất, mà chẳng sao cả. Nhưng người đàn ông ngồi đối diện với cậu thì ăn đến nỗi đỏ mặt tía tai, bụm chặt miệng từ chối, thấy xâu thịt nướng cậu bé đưa tới chỉ xua tay lắc đầu.
“Thật ra đâu có cay lắm đâu.” Kiều Tiểu Bảo nhai chóp chép, trên bàn có rất nhiều khay đựng thức ăn, mà phần lớn đều là bị Dạ Nhất ăn hết, Kiều Tiểu Bảo ăn rất ít.
Bởi vì mẹ nói, thứ này không thể ăn nhiều.
… Nhưng cậu vẫn để cho Dạ Nhất ăn một lần rất nhiều đấy.
“Dạ Nhất, anh vẫn ổn chứ?” Kiều Tiểu Bảo chớp mắt to nhìn Dạ Nhất, nhìn gương mặt đỏ bừng, rất đáng thương nhưng lại cố nhẫn nhịn của anh thế là Kiều Tiểu Bảo phải an ủi một phen.
“Đồ nướng và tương ớt của quán này chắc chắn rất hợp khẩu vị của cậu.” Đặng Chiến dẫn Tô Thành Nghiêm đi vào quán nướng, Tô Thành Nghiêm ngửi được mùi đồ nướng tỏa ra trong không khí không khỏi phát hiện hình như nước bọt của anh ta tiết ra hơi nhiều thì phải.
“Nếu không cay thì cậu phải bao toàn bộ đấy.” Tô Thành Nghiêm hờ hững nhìn xung quanh, lúc này là ban đêm, có không ít người đến đây ăn đồ nướng, vì vậy phải tìm cho được chỗ ngồi tốt.
“Không thành vấn đề. Ở đó có chỗ kìa.”
Tô Thành Nghiêm gật đầu, sau đó Đặng Chiến đi đến cái góc có bàn trống.
“Để tôi đi gọi món, cậu ở đây chờ tôi.” Đặng Chiến nói xong thì đi về đầu bên kia, Tô Thành Nghiêm ngồi ở vị trí đó, cũng khá yên tĩnh.
Không thể không nói, có những lúc lại trùng hợp như vậy.
Trùng hợp đến nỗi người ta trở tay không kịp.
Kiều Tiểu Bảo hoàn toàn không khách sáo giải quyết xong xiên nướng cuối cùng, sau đó uống một ngụm coca, dựa lưng vào ghế híp mắt lại.
“No quá, em ăn no cành hông rồi này.”
Dạ Nhất yên lặng nhìn mấy khay thức ăn để bên cạnh, sau đó lại nhìn cái bụng hơi nhô lên của Kiều Tiểu Bảo, anh ta ngạc nhiên nghĩ thầm sao bụng của cậu nhóc này có thể chứa nhiều đến thế?
“Dạ Nhất, anh còn muốn ăn à?” Kiều Tiểu Bảo thấy Dạ Nhất vẫn cứ nhìn mình chằm chằm, bèn mở miệng hỏi.
Dạ Nhất lắc đầu ngay lập tức: “Đương nhiên không, Dạ Nhất sẽ không bao muốn ăn những thứ này nữa.”
Anh ta cũng có thể cảm nhận được lúc nói chuyện đầu lưỡi đã mất luôn cảm giác.
Kiều Tiểu Bảo bĩu môi nhìn anh ta: “Vậy thì thật đáng tiếc.”
Cậu còn muốn lần sau sẽ trở lại ăn với anh ta đấy.
Kiều Tiểu Bảo vừa suy nghĩ vừa cầm lấy khăn giấy bên cạnh lau miệng, đang muốn ném vào thùng rác thì bất ngờ, không biết tại sao, chân ghế bỗng xoay như điên, làm cậu bé ngã xuống đất.
“Cậu chủ nhỏ!” Dạ Nhất cả kinh đứng bật dậy thế nhưng Kiều Tiểu Bảo đã ngã xuống đất rồi, thế là anh ta vội vàng đi tới đỡ cậu dậy.
Vị trí của bọn họ gần chỗ ngồi của Tô Thành Nghiêm, thêm nữa nơi này rất yên tĩnh, vì vậy động tĩnh của cậu bé đã khiến Tô Thành Nghiêm chú ý ngay.
“A.” Kiều Tiểu Bảo xoa mũi đã bị đập đỏ bừng, nhưng thứ cậu chú ý chính là: “Dạ Nhất, mũi em không bị lệch đấy chứ? Em vẫn rất đẹp trai phải không?”
Cậu bé quay đầu lại vừa vặn đối diện với vị trí của Tô Thành Nghiêm, đôi mắt to tròn đáng thương nhưng lại không khiến người ta cảm thấy cậu bé vì đau nên rơi nước mắt, ngược lại là vì muốn xác nhận thử xem khuôn mặt của mình có bị hủy không?