Màn đêm tĩnh mịch giống như tấm vải lớn bao trùm lên mọi cảnh vật.“Thưa cô, đến nơi rồi.”Bác tài nhìn vị khách kỳ lạ ngồi ở ghế sau: “Trông sắc mặt của cô có vẻ không ổn lắm, cô có cần đến bệnh viện không?”“Không sao, cảm ơn, không cần trả lại.”Đường Thi lấy tờ một trăm tệ đưa cho bác tài rồi lết tấm thân đầy mệt mỏi đi lên tầng, mấy ngày liền bị cảm lạnh khiến cô mệt rã rời, đầu óc choáng váng. Vừa kéo vali đi đến trước cửa, cô đã nghe thấy những âm thanh mờ ám ngắt quãng của phụ nữ từ phòng truyền ra: “Ưm... nhanh... nhanh chút nữa.” Bàn tay đang cầm chìa khóa bỗng khựng lại, hàng mi cong hơi rũ xuống, cô đẩy cánh cửa phòng khép hờ, giẫm lên mớ quần áo lộn xộn khắp sàn nhà, đi thẳng vào phòng ngủ. Nhận thấy sự tồn tại của cô, La Văn Hạo dừng hành động của mình lại, anh ta không chút do dự đứng dậy kéo ga giường quấn lên phần thân dưới của mình, miệng lắp bắp: “Về rồi à?”“Ừ.” Đường Thi cúi đầu nói nhỏ, nhưng ánh mắt cô không hề để ý đến anh ta. Năm năm qua, người đàn ông này thay phụ nữ nhanh hơn thay áo, thường xuyên dẫn phụ nữ lạ về phòng trọ của cô làm đủ trò, thậm chí cố ý quan hệ trước mặt cô... Năm năm qua, anh ta không hề động đến một ngón tay của cô!La Văn Hạo ậm ừ rồi lớn giọng hạch sách: “Tôi đói rồi, đi nấu cơm cho tôi ăn đi.”“Văn Hạo, đây là giúp việc của nhà anh à? Còn trẻ quá nhỉ!” Người phụ nữ mặc nội y, õng ẹo dựa vào vai La Văn Hạo.“Sao còn chưa cút đi hả?” La Văn Hạo tức giận.“Văn Hạo…” Cô ta phụng phịu.“Cút!”Đường Thi vờ như không nghe thấy gì, chỉ lẳng lặng đi vào nhà bếp, bắt đầu nấu cơm.La Văn Hạo ngậm điếu thuốc lá, dựa người vào cửa. Anh ta nhìn chiếc lưng nhỏ nhắn của Đường Thi rồi ra lệnh: “Chiều mai