Cục Đá Cưng Của Nữ Đế

Chương 20


trước sau

Đây là lần đầu Lý Chiêu ra khỏi Đại Minh cung sau khi Lương Bẩm Thiên ch3t.

Kỳ thật chỉ cách một bức tường nhưng chỉ cần bước ra một bước nàng đã có cảm giác vui sướng như thoát khỏi lồng giam. Nàng cúi đầu che mặt bị Mạc Điệp áp giải đi về phía trước, như trong dự liệu, mới đi chưa bao xa đã có đạo sĩ nghe mùi mà tới.

Lý Chiêu khá hài lòng với chuyện này. Bằng không những người này canh giữ ở ngoài cung chỉ để trưng cho đẹp hay sao?

Mạc Điệp che chắn Nữ Đế ở sau lưng, nhìn mấy đạo sĩ chạy tới nói: "Nơi này không có việc gì đâu. Ta bắt được yêu, vừa hồi bẩm bệ hạ xong đang tính đi Hình bộ đây!"

"Đi Hình bộ?" Các đạo sĩ có chút khó hiểu. Theo như tính tình của Thái Sử Lệnh, bắt được yêu là sẽ giết ngay, áp đi Hình bộ để làm gì? Lại nói, đại lao Hình bộ làm sao nhốt được yêu.

Mạc Điệp nhìn ra đám người này nghi hoặc, cũng may nàng và bệ hạ đã nghĩ trước lí do thoái thác: "Đúng vậy! Ai bảo con yêu này còn mang thêm bản án trên người chứ. Chư vị cứ tiếp tục công việc, ta xin đi trước."

"Mạc tiên sư đi thong thả." Các đạo sĩ không ai nghi ngờ, đi vòng nơi khác dò xét.

Nhạc Chức đang nằm thẳng dưỡng thần, chợt nghe cửa nhà lao có động tĩnh.

Là tiếng khóa sắt bị mở ra, rổn rẻng vang lên không ngừng, một tiếng hai tiếng ba tiếng... Cửa nhà lao bị A Trản treo rèm, nàng không nhìn thấy người đến là ai, nhưng nàng ngửi thấy mùi vị.

Tiểu nha đầu dối trá rốt cục cũng sợ ch3t a!

Nhạc Chức nằm trên chăn gấm không nhúc nhích, bắt chéo chân nhìn nóc nhà lao.

(Nóc nhà em tới rồi kìa, nhìn nóc nhà lao làm gì ????????????)

"Ngươi ở đây giữ cửa, ta vào một mình là được rồi. Nhớ là, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được vào." Lý Chiêu dặn dò Mạc Điệp xong, vén rèm lên đi vào trong lao. Trong nháy mắt vén rèm lên, Lý Chiêu ngây ngẩn cả người, đây là ở tù hay là nghỉ mát? Trên giường trải thảm, trên thảm trải chăn gấm, bút tích của danh gia treo trên tường, trên bàn bày biện đồ cổ tiền triều. Bên cửa nhà lao còn có một bàn hoa cắm đầy các loại hoa tươi. Tháng ngày trôi qua thật là thú vị a!

"Tiên sư thật biết hưởng thụ." Lý Chiêu giật mình trong giây lát rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.

Nhạc Chức nghiêng người quét mắt Hoàng đế một cái, thở phì phì hừ một tiếng, không thèm đáp lời nàng. Lúc không có việc cầu nàng thì là nữ quỷ, có việc cầu nàng lại thành tiên sư? Xớ!

Nhưng tại sao Hoàng đế lại gọi nàng là tiên sư mà không phải thượng tiên? Chẳng lẽ tiểu đạo cô không nói rõ ngọn ngành?

"Tiên sư vẫn còn nóng giận đó chăng?" Lý Chiêu cười đi về phía trước, tiện đà ngồi xuống bên cạnh Nhạc Chức.

"Hứ!" Nhạc Chức bĩu môi, mặt mũi viết đầy "mau dỗ dành ta". Cục tức này của nàng không dễ dàng gì mà nuốt xuống được đâu!

"Vậy chúng ta hảo hảo nói chuyện một chút." Lý Chiêu ngồi gần sát Nhạc Chức, dáng vẻ gối bên gối đầu sát bên đầu nói chuyện lâu, ngữ khí cũng dịu dàng đến lạ. "Việc này rõ ràng là tiên sư không đúng! Cớ sao lại giận ngược lại trẫm cơ chứ?"

Ái chà! Nhạc Chức tức giận ngồi "vụt" dậy. Tiểu nha đầu dối trá còn dám đổ vấy lên nàng. Đây gọi là coi thường tính mạng đó hả! "Được. Vậy chúng ta hãy hảo hảo nói chuyện đi. Ta lén xông vào hoàng cung đấy, ai bảo ngươi trốn ở bên trong không chịu ra? Nhưng ta vớt ngươi từ trong nước vớt lên cũng coi như cứu ngươi một mạng a?" Nàng còn chưa nói đến chuyện hao tốn rất nhiều tiên khí đâu.

"Đúng. Nhưng là do ngươi dọa ta ngất đúng không?" Lý Chiêu cười nói.

Xem ra không nhắc tới là không được. Nhạc Chức bèn nói: "Nếu không phải ta dùng chân khí cứu ngươi thì hôm nay nơi ngươi vào cũng không phải địa lao mà là địa phủ. Ta hảo tâm đến nhận tội cho ngươi mặt mũi, vậy mà ngươi dám sai họ Tề kia nhốt ta?" Cái đồ oắt con không biết tốt xấu lấy oán trả ơn.

Lời này của Nhạc Chức hoàn toàn khớp với suy đoán của Lý Chiêu, xem ra nhất định phải tốn chút tâm tư. Nàng trông thấy Nhạc Chức ủy khuất đến cong miệng lên thực sự rất buồn cười, người này bản sự lớn như vậy mà tính tình vẫn trẻ con, dễ giận cũng dễ dỗ. Chẳng lẽ là do ngăn cách với thế nhân dốc lòng tu đạo a?

Vừa hay dỗ con nít lại là sở trường của nàng, đều do luyện thành từ dỗ dành muội muội Lý Uẩn.

"Lúc ta tỉnh lại bên hồ tắm cũng cảm thấy kỳ lạ, mới ngủ một giấc mà thân thể đã khỏe hơn nhiều, hóa ra là nhờ tiên sư ra tay cứu giúp, nay xin được cảm tạ tiên sư." Lý Chiêu nhìn hai mắt Nhạc Chức nói: "Về phần sai Tề Thúc Lãng bắt giam tiên sư, là do lòng nghi ngờ của trẫm quá nặng. Nhưng tiên sư ngẫm lại mà xem, đêm đó trong bữa tiệc chúng ta trò chuyện vui vẻ, trẫm cũng chưa từng vì ngươi lén xông vào hoàng cung mà trách tội. Trời vừa sáng đột nhiên ngươi lại vì chuyện này chạy tới Hình bộ nhận tội, trẫm làm sao có thể không sinh lòng nghi ngờ được đây? Bản lĩnh của tiên sư trẫm đã được chứng kiến, cũng biết là cửa gỗ tường đất này làm sao nhốt được ngài, bất quá chờ qua hai ngày lại thả tiên sư ra, xem thử hành động lần này của ngài là vì đâu."

Nhạc Chức bái phục thật sự. Cái miệng của Hoàng đế nói thao thao bất tuyệt, kết quả lại trở thành nàng dối trá kiếm chuyện là sao? "Thế ngươi bảo bọn hắn thêm cho ta mấy cái khóa là có ý gì? Ghê tởm ta à?"

Lý Chiêu che miệng ho hai tiếng mới nói: "Tiên sư hiểu lầm rồi. Trẫm lệnh cho bọn hắn thêm khóa kỳ thật là một chút hảo tâm a!"

"Ha ha." Nhạc Chức cười lạnh. Nàng không tin Hoàng đế còn có thể nói đen thành trắng.

"Vừa rồi không phải trẫm đã nói rồi sao, cửa gỗ tường đất làm sao nhốt được tiên sư, huống chi là mấy cục sắt? Mấy cục sắt đó không ngăn được tiên sư nhưng lại ngăn được kẻ khác. Tiên sư thân là nữ tử lại mang nam trang, trẫm phỏng đoán ngươi sẽ vào ở nam lao, cho nên mới cố ý ra lệnh cho bọn hắn để ngươi ở một gian riêng. Trong lao từng có kẻ vượt ngục, trẫm lo sợ có hung đồ xông vào trong lao quấy rầy đến ngươi, cho nên mới tăng thêm mấy cái khóa, bảo vệ ngươi thật tốt khỏi bọn hắn." Lý Chiêu nói quá nhiều, bắt đầu thở hổn hển, nàng nghỉ trong chốc lát mới nói tiếp: "Đương nhiên, tiên sư lợi hại như vậy sẽ không để bọn hắn vào mắt. Nhưng bớt chút phiền toái vẫn hơn, với cả cũng là một phần tâm ý của trẫm dành cho tiên sư."

Ố ồ! Nhạc Chức quả thực nể phục khẩu tài của Hoàng đế, thật đúng là có thể nói đen thành trắng luôn... Tiểu nha đầu dối trá quả là biết ăn nói đó nha!

"Chi bằng tiên sư nói cho trẫm biết, tại sao lại đột nhiên đến Hình bộ?" Lý Chiêu đối với đầu đuôi chuyện này vẫn hơi kinh ngạc. "Nếu thật tiên sư cảm thấy lén xông vào hoàng cung là bất ổn, thì chẳng phải cái đêm gặp trẫm nên nhận sai thỉnh tội hay sao?"

Nhạc Chức nói không lên lời. Nàng làm sao biết thần tiên hành tẩu ở thế gian gặp nhiều quy củ như vậy? "Lúc ấy ta quên, sau này bù lại được không?"

"Được. Nhưng nếu tiên sư đã một lòng bù đắp thì tại sao lại muốn trẫm xử lý theo luật, là do bị trẫm chọc tức ư?" Lý Chiêu lại hỏi.

Nhạc Chức không muốn nói chuyện với Hoàng đế. Nàng nhận ra là mình thật sự nói không lại! Hàn huyên nửa ngày, kết luận lại là do nàng dối trá cố tình gây sự? Ch3t người ở chỗ, nàng ngẫm lại tiền căn hậu quả theo lời Hoàng đế nói, mới phát hiện người vô lý quả thật là nàng...

Ủa khoan! Nhạc Chức bỗng nhiên tỉnh ngộ, sao nàng lại để cho Hoàng đế dắt mũi vậy kìa? Nàng không cần lý lẽ gì sất! Ai muốn cùng ngươi giảng đạo con mẹ nó lý chứ? "Chuyện này coi như bỏ qua." Nhạc Chức bắt sang chuyện khác: "Bàn chuyện dời cung đi, ngươi và đám
đại thần của ngươi đã thương nghị xong chưa? Khi nào mới dời người đã dời đi về cho ta?"

Thần tiên không cần ăn ngũ cốc hoa màu. Nhưng phải ăn cái khác chứ! Thiên Tiên hút linh khí của đất trời, Địa Tiên thì phải ăn cống phẩm của phàm nhân. Kỳ thật cống phẩm cũng là ngũ cốc hoa màu, nhưng được dâng lên bàn thờ mang theo tín niệm và chờ mong của bách tính thì lại khác rồi. Không ăn đương nhiên không ch3t được, nhưng cũng không thể tăng thêm đạo hạnh, thân thể cũng sẽ rất khó chịu.

Tán Tiên khó làm cũng bởi vì chuyện này, Địa Tiên không có địa bàn chỉ có thể đến địa bàn người khác ăn ké cống phẩm.

Nói như lời những người ở nhân gian thì kỳ thật chính là ăn mày. Trước khi đến Bắc Sơn nàng đã làm ăn mày rất nhiều năm, bao nhiêu là đắng cay không muốn nhắc lại.

Hương hỏa Bắc Sơn đã đoạn mất vài ngày rồi, nói thực ra, nàng có hơi đói. Sớm biết thế đã hỏi Tiểu Đồ Chu xem có chút gì ăn dằn bụng không.

"Ta cũng không giấu gì tiên sư, chuyện dời cung bắt buộc phải làm. Nhưng nếu tiên sư đã thật sự không muốn rời khỏi Bắc Sơn, vậy thì đợi xây cung mới xong có thể chuyển vào cung ở cùng ta cũng được." Lý Chiêu nói rất chân thành. Nàng đã nhượng bộ hết cỡ, như vậy Nhạc Chức có thể tiếp tục tu hành, còn nàng cũng có thể giữ được tính mạng, lưỡng toàn tề mỹ.

"Ngươi thật sự không muốn mạng nữa hả!" Nhạc Chức cảm thấy Hoàng đế đúng là quá lì lợm, mạng quan trọng hay là cung quan trọng? "Nếu ngươi chịu buông tha trấn Liêm Thủy, không chừng ta có thể cứu ngươi một mạng. Viên yêu đan trong cơ thể ngươi không phải ai cũng trấn áp được đâu."

Lý Chiêu có chút do dự. Đương nhiên là nàng không muốn ch3t, giờ phút này trước mặt nàng chỉ có hai lựa chọn.

Tạm không dời cung. Giữ được tính mạng tự mình vượt qua trận đại họa mà Thái Sử Lệnh đã nói.

Khăng khăng dời cung. Mình phải an bài hậu sự thỏa đáng, để lại muội muội nhỏ dại một mình đối mặt với tất cả.

Liệu có còn lựa chọn thứ ba? Vừa có thể sống sót lại có thể tránh thoát đại họa. Chỉ cần trước cuối năm dọn đi Bắc Sơn là được, vẫn còn đúng một tháng, tạm giữ tính mạng lại đã rồi từ từ đợi Nhạc Chức bỏ chấp niệm đi là được.

"Gặp được tiên sư là may mắn hiếm có trong đời. Chuyện sinh tử trẫm chẳng màng coi trọng, nhưng chuyện dời cung liên quan đến quốc vận Đại Đường đến sinh kế bách tính, tiên sư có thể không quan tâm thương sinh thiên hạ, nhưng trẫm thân là thiên tử thì không thể không quan tâm." Lý Chiêu nói lời rành mạch chính đáng xong liền đứng dậy, nàng cố ý đứng lên thật nhanh, đầu đột nhiên choáng váng cả người vô lực ngã về hướng Nhạc Chức.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong nháy mắt Lý Chiêu ngã xuống đất Nhạc Chức lạnh lùng vô tình bay tránh sang một bên, lòng vẫn còn sợ hãi vuốt ng.ực: "Ngươi là phường gian trá! Tính lừa ta cứu ngươi chứ gì? Nằm cái mộng xuân thu gì thế? Mau dậy đi." Nàng không tin Hoàng đế thật sự choáng váng, vừa rồi lúc nói cho nàng á khẩu không trả lời được không phải rất đỗi khí thế sao?

Nhạc Chức núp ở góc tường quan sát hơn nửa ngày, Hình như Hoàng đế ngất đi thật thì phải? Nàng đi lên trước, dùng chân đẩy Hoàng đế. "Tiểu đạo cô! Vào đây chút đi!"

Mạc Điệp nhớ lời Nữ Đế dặn, dù có phát sinh chuyện gì cũng không cần hỏi đến, phải ngoan ngoãn giữ cửa.

Nhạc Chức đi tới cửa với một tay kéo Mạc Điệp vào, chỉ Hoàng đế dưới đất mặt không cảm xúc nói: "Ê! Hoàng đế nhà ngươi hình như ch3t rồi, khiêng ra ngoài chuẩn bị phát tang đi! Mà nè, nãy giờ ta không hề chạm tới nàng đâu đó nha!"

"Sơn Thần bà bà mau cứu bệ hạ đi!" Mạc Điệp quỳ gối bên cạnh Nữ Đế đau khổ cầu khẩn.

"Lạnh tanh rồi! Không cứu được nữa đâu!" Nhạc Chức không đành lòng nhìn bộ dáng Hoàng đế đáng thương nằm dưới đất, sợ mềm lòng lại mất nhiều năm đạo hạnh. Thật lòng nàng thấy Hoàng đế ch3t cũng tốt, đạo sĩ điên dùng nhiều yêu trên vạn năm mệnh đổi lấy vài chục năm tuổi thọ của Hoàng đế, một ngụm tiên khí tầm mười năm đạo hạnh chỉ có thể giúp Hoàng đế sống thêm một hai ngày. Tính kiểu gì cũng không lời nổi mà! Chi bằng chuyển thế đầu thai thì hơn.

Dưới tình thế cấp bách Mạc Điệp đành phải nhắc lại chuyện xưa: "Không phải ngài nói ta đã cứu ngài một mạng sao? Một mạng đền một mạng, xin ngài hãy mau cứu bệ hạ đi ạ?"

"Ta cũng đã cứu nàng một lần rồi." Nhạc Chức nghĩ ngợi nhụt chí nói: "Thôi vậy. Ta lại cứu nàng thêm một lần cuối, trả luôn cho cái mạng mà A Trản thiếu ngươi."

"Dạ vâng." Mạc Điệp vội đứng sang một bên.

Lòng Nhạc Chức như bị dao cắt. Gần đây thật là nhập không đủ xuất a! Nàng ôm cổ Nữ Đế, cúi đầu hôn lên miệng nàng. Vẫn là xúc cảm đó, mềm mềm êm êm. Miệng Hoàng đế ngậm chặt, không độ tiên khí vào được, Nhạc Chức thử nặn miệng nàng nhưng chỉ hở ra một chút, bất đắc dĩ nàng phải thè lưỡi dọc theo khe hở hẹp đó cạy mở miệng Hoàng đế.

"Sơn Thần bà bà... Ngài làm gì vậy?" Mạc Điệp bị dọa hết cả hồn.

"Còn làm gì nữa? Cứu nàng a!" Nhạc Chức buông Nữ Đế ra, nâng ống tay áo lau miệng. "Lát nữa sẽ tỉnh. Thật là, lại hao tổn bao nhiêu là tiên khí của ta, lần sau không thể làm theo cách này nữa đâu đấy. Cứ cứu nàng như vậy không biết ta còn sống nổi không đây?"

Mạc Điệp sợ sệt bước lên phía trước đỡ Nữ Đế nằm xiêu xiêu vẹo vẹo lại ngay ngắn mới nói: "Không cần hao tổn tiên khí đâu ạ! Sư phụ đâu phải thần tiên, chỉ dựa vào đạo thuật cũng có thể trị được Phục Linh đan. Nhưng mà... Không biết ông ấy làm cách nào."

"Sao ngươi không nói sớm!" Nhạc Chức nghĩ ngợi lại nói: "Đúng rồi tiểu đạo cô, ngươi chưa nói cho Hoàng đế biết ta là thần tiên hả?"

"Dạ?" Mạc Điệp khẽ gật đầu: "Vốn là định nói, nhưng bệ hạ nói rằng ngài đã nói với nàng ngài là đạo sĩ, ta nghĩ ngài nói như vậy ắt có nguyên nhân, cho nên ta không dám lắm lời." Nàng hơi nghi hoặc một chút hỏi: "Chẳng lẽ phải nói ra ạ?"

"Không không không! Tuyệt đối đừng nói. Ngươi có thấy ai đi rêu rao khắp nơi mình là thần tiên bao giờ không? Bên trên có quy củ, không thể tùy tiện để lộ chân thân." Nhạc Chức cảm thấy may mắn vì tiểu đạo cô chưa tiết lộ về nàng, nàng cũng quá chủ quan, buổi sáng lúc tiểu đạo cô rời đi lẽ ra nên dặn dò một chút. Suýt thì để Hoàng đế biết được nhược điểm lớn nhất rồi! Luật pháp nhân gian không phải đều do Hoàng đế định ra sao? Đến lúc đó chẳng phải Hoàng đế bắt nàng làm gì nàng cũng phải làm theo sao?

Bằng không giọng nói ngọt ngào truyền cảm của Linh Âm tỷ tỷ lại văng vẳng trên đầu. "Nhạc Nhạc, đi Hình bộ lĩnh phạt đi nha!"

Bỗng nhiên muốn về làm yêu lại ghê, xem A Trản người ta tự tại biết bao.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện