Hóa ra Nhạc Chức sốt ruột xuất cung là vì đi tìm thuốc cho mình sao? Cơn ghen tuông với A Trản vì thế mà vơi đi nhiều.
Nhạc Chức cứ nói sẽ trị lành cho nàng, bây giờ ngay cả thuốc cũng đã có, có lẽ gãy xương thật sự có thể chữa trị a? Thật lạ lùng, rõ ràng nàng có nằm mơ cũng ngóng trông có thể đứng lên trở lại, giờ phút này lại không thập phần vui vẻ. Đến khi lành thương, cuộc sống được Nhạc Chức chiếu cố cũng sẽ chấm dứt, nàng có chút không đành lòng.
"Ôm chặt chút đi, ta sắp thả ngươi xuống." Nhạc Chức một tay ôm lấy eo tiểu hoàng đế, một tay kéo quần l0t của nàng, cẩn thận đỡ nàng ngồi lên bệ ngựa gỗ nói: "Được rồi, tự ngồi đi nha, xong việc gọi ta." Nói xong tự giác quay lưng đi không nhìn.
Lý Chiêu đỏ mặt khẽ ừ. Chuyện này dù có trải qua bao nhiêu lần thì nàng vẫn cảm thấy mất mặt, cũng may cái bụng nghẹn hơn nửa ngày cuối cùng cũng được thư thản.
Giải tỏa xong nỗi buồn thì rửa mặt, ăn cơm, lúc này sắc trời đã tối.
Nhạc Chức ngồi phía sau Lý Chiêu, ôm vòng nàng vào trong ng.ực, dùng thân thể chống đỡ để nàng không bị ngã, sau đó một tay cầm thìa đút nàng ăn cơm, một tay bưng chén cho nàng uống nước.
Lý Chiêu đói muốn ch3t, bữa cơm này ăn ngoan đến lạ, một chút cũng không kén ăn, Nhạc Chức cho nàng ăn gì nàng liền ăn nấy. Nhưng đang ăn ngon lành thì bỗng nhiên nàng ngừng lại, nghi hoặc nghiêng đầu sang chỗ khác nói với Nhạc Chức: "Hình như ta chưa từng thấy tiên sư ăn bao giờ? Là do trong cung ăn uống không hợp khẩu vị sao?"
"Ợ~" Đúng lúc này Nhạc Chức che miệng ợ một cái: "Ta mới ăn ngoài cung về."
Quả đúng là không hợp khẩu vị mà! Lý Chiêu không khỏi nhớ tới chuyện cơm thừa canh cặn, khẩu vị Nhạc Chức quái lạ, không thích đồ ăn tươi mới. Nàng cũng không nỡ để Nhạc Chức ăn cơm thừa, nhưng có thể cho Thượng Thực Cục làm sẵn một bàn sau đó để cách đêm, chờ lạnh cứng lại rồi để Nhạc Chức ăn.
"Nghe Mạc Điệp nói, ngươi xuất cung là vì giúp đỡ A Trản gì đó hả? Có chuyện gì thế? Biết đâu ta có thể giúp một tay!" Lý Chiêu thử hỏi dò.
Nhạc Chức hơi kinh ngạc. Tiểu hoàng đế hảo tâm thế sao! "Không có gì đâu, giải quyết xong rồi."
"Thế A Trản kia, người ta là thế nào với ngươi a? Cũng là đạo sĩ hả..." Lý Chiêu còn muốn hỏi thêm nhiều chuyện về A Trản.
Nhạc Chức vô cùng ghét bỏ trợn nhìn tiểu hoàng đế một cái, múc một thìa lớn canh bí đỏ nhét vào trong miệng nàng nói: "Ăn cơm thì lo ăn đi, nói nhiều như vậy không sợ nghẹn ch3t hả? Ăn nhanh cho xong còn phải trị thương nữa kìa!" Không biết tiểu hoàng đế lại mắc cái chứng gì mà cứ hỏi han A Trản thế nhỉ?
Nguy rồi nguy rồi! Nàng lỡ miệng nói cho tiểu hoàng đế A Trản xinh đẹp tuyệt tr4n, nếu tiểu hoàng đế mà gặp A Trản cũng sẽ động tâm gì gì đó.
Chắc tiểu hoàng đế sẽ không nổi ý xấu gì với A Trản đâu nhỉ?
"Phàm nhân đến độ tuổi này của ngươi hình như đã sớm thành thân cả rồi nhỉ?" Nhạc Chức lau canh thừa nơi khóe miệng cho tiểu hoàng đế, giả bộ vô tình hỏi dò.
Lý Chiêu không thích Nhạc Chức cứ luôn miệng gọi "Phàm nhân" rồi tự nhận mình là "Bán tiên", như thể hai nàng cách biệt lắm vậy. Nhưng nàng lại vui vẻ khi Nhạc Chức quan tâm chuyện tình cảm của nàng, liền thẹn thùng cúi thấp đầu nói: "Tiên sư muốn hỏi gì cơ?"
"Thì là ừ... Có phải ngươi thích nữ hài tử không vậy?" Nhạc Chức chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
Nàng không muốn Hoàng đế nhớ thương A Trản. Tâm tư của A Trản nàng cũng ít khi hỏi đến, nói thực ra con người Hoàng đế cũng không tồi, tính tình coi như hòa khí, lại nuôi cho béo lên cũng miễn cưỡng tính là một mỹ nhân, A Trản cũng không phải người hay kén chọn, nếu tiểu hoàng đế dụng tâm cố gắng không chừng hai người thật sự có thể vừa ý nhau.
Nhưng A Trản là yêu quái a! Trong cung lại toàn đạo sĩ lợi hại, A Trản vào cung không phải là sói vào miệng cọp sao? Lại nói tiểu hoàng đế cùng phe với đạo sĩ điên nhiều năm như vậy, nhất định sẽ có thành kiến với yêu.
"..." Lý Chiêu biết tính tình Nhạc Chức thẳng thắn, nhưng cũng không ngờ lại thẳng tới mức này. Đây coi như là thổ lộ đó sao? Nàng ngẩng đầu nhìn Nhạc Chức trịnh trọng gật gật đầu: "Trước kia không biết. Hiện giờ rất thích." Ở bên Nhạc Chức nàng cảm thấy rất vui, nhìn thấy Nhạc Chức sẽ mừng rỡ như điên, không gặp sẽ nhớ nhung lạ thường... Đây chính là thích sao? Nàng chưa từng có cảm giác này với những người khác, nên không chắc chắn lắm.
Thôi xong. Nhạc Chức đau hết cả đầu. Hoàng đế nghe nói A Trản xinh đẹp nên đã để ý rồi! Xem ra Bắc Sơn khó mà lấy lại, dựa vào sự cố chấp của Hoàng đế thì nhớ thương ai chắc chắn phải đoạt về tay, nàng phải nghĩ cách để tiểu hoàng đế ch3t tâm này đi mới được. Nếu thực sự không ch3t được tâm thì phải để ch3t người thôi, cùng lắm thì nàng không cho tiên khí giúp tiểu hoàng đế kéo dài tính mạng, Bắc Sơn cũng không cần nữa.
Tuy nàng hay nói A Trản và Bắc Sơn đều quan trọng, nhưng kỳ thật không phải. Nghĩ kĩ lại, nàng mê luyến Bắc Sơn phần lớn là bởi vì A Trản, dù cho dọn đi nơi khác ở thì chỉ cần A Trản còn ở bên thì sớm muộn nàng vẫn có cảm giác có nhà.
"Vậy còn ngươi?" Lý Chiêu muốn lấy được câu trả lời chắc chắn. Nhạc Chức có vẻ không vui khi nghe những lời của nàng, nàng lại không nắm chắc được tâm tư của nha đầu này.
"Ta cái gì?" Nhạc Chức sửng sốt một lát.
Lý Chiêu ngửa mặt lên trông mong nhìn qua Nhạc Chức, cắn chặt môi dưới nhẹ giọng hỏi: "Có thích nữ hài tử không a?" Sau khi nàng hỏi ra lời này mới đột nhiên phát hiện, dù Nhạc Chức có trả lời thế nào thì nàng cũng đều không vui vẻ. Nếu Nhạc Chức nói "Có thích" thì ai biết được là nàng đang nói thích A Trản kia hay là mình? Thế là lại nói thêm một câu: "A Trản kia không phải là người yêu của ngươi hả?"
Nhạc Chức hốt hoảng đến nỗi bịt ngay miệng Lý Chiêu lại, lòng vẫn còn sợ hãi thoáng nhìn l3n đỉnh đầu, sau đó cố ý cao giọng nói: "Nói nhảm
gì vậy! Ta coi A Trản như người nhà a~~~" Thần - phàm mến nhau là tối kỵ, thần - yêu mến nhau có thế không thì nàng cũng không rõ lắm, bất quá vẫn nên sớm rũ sạch thì hơn. Cái đồ yêu tinh tiểu hoàng đế hại người này, hỏi han A Trản thì thôi đi, còn nhắc tới nàng làm gì vậy?
Lý Chiêu vui vẻ, lấy tay Nhạc Chức ra nói: "Không phải thì thôi, hốt hoảng như vậy làm gì?" Làm như sợ nàng hiểu lầm không bằng?
Nhạc Chức là sợ kéo Linh Âm tỷ tỷ tới a! "Ăn xong rồi à? Thế nằm lên giường chuẩn bị trị thương đi!"
"Trên đời thật sự có thuốc trị gãy xương sao?" Lý Chiêu vẫn còn có chút không tin được. Nàng là Hoàng đế, đồ tốt nhất trên đời này đều ở trong cung, tại sao nàng chưa từng nghe nói qua?
"Trên đời có nhiều thứ hiếm lạ lắm, ngươi không tin có thuốc thần, cũng không tin có thần tiên sao?" Nhạc Chức bế Hoàng đế về long sàng.
"Thần tiên đương nhiên là tin." Lý Chiêu ngoài miệng nói vậy nhưng kỳ thật trong lòng cũng không tin hoàn toàn, nàng chưa từng thấy thần tiên bao giờ, chuyện chưa thấy tận mắt thì khó mà nói là tin hay không tin. Nàng dựa vào ng.ực Nhạc Chức, trông thấy long sàng càng ngày càng gần, mặt bỗng nhiên đỏ bừng lên. Hai ngày nay mỗi lần Nhạc Chức bế nàng về giường, nàng luôn có loại ảo giác như đêm động phòng hoa chúc, lúc này lại là ban đêm, nến trong điện đều đã đốt lên.
"Lại bị sốt rồi à?" Nhạc Chức phát hiện gần đây mặt tiểu hoàng đế rất hay nóng lên, động một chút lại đỏ như bị bỏng nước sôi.
Lý Chiêu sờ sờ mặt, cúi mắt mặt mày ngại ngùng nói: "Không có."
Nhạc Chức khẽ gật đầu, cũng không dám hỏi nữa, vạn nhất hỏi ra đau ốm chỗ nào thì lại phải cho tiên khí thì sao? Thế là nhẹ nhàng đặt tiểu hoàng đế lên giường đỡ lấy vai của nàng nói: "Có thể tự mình c0i váy không?"
"C0i váy?" Lý Chiêu che trước ng.ực co rúm người lại nói: "Không hay lắm đâu!" Hai nàng như bây giờ tính là gì của nhau? Nha đầu Nhạc Chức kia luôn nói bóng nói gió, ngay cả lời khẳng định chắc chắn cũng không chịu nói. Nàng lại không thể hỏi thẳng Nhạc Chức có thích mình hay không. Vạn nhất bị cự tuyệt thì sao? Nói thế nào cũng là thiên tử đương triều, nàng không thể để mất người này, với cả cũng do Nhạc Chức câu dẫn nàng trước.
"Không c0i làm sao chữa thương đây? Thuốc này là thuốc dùng ngoài, phải đâm vào chỗ gãy xương." Nhạc Chức thấy tiểu hoàng đế lại nhăn nhó, cũng lười nói nhảm, cúi người vịn eo của nàng, thò tay vào khe hở trước ng.ực nắm chặt váy dùng sức kéo một cái, nháy mắt tiểu hoàng đế đã trở nên tr4n như nhộng.
"Oái --" Lý Chiêu thét chói tai dùng tay bảo vệ hai bầu thịt mềm trước người, ủy khuất nước mắt rưng rưng. Nhạc Chức thật là quá phận, làm gì có ai lại xé quần áo người ta không hỏi tiếng nào như vậy chứ? Đúng là đồ lưu manh!
Nhạc Chức thấy tiểu hoàng đế nổi giận bèn tươi cười dụ dỗ nói: "Thay đồ cho ngươi tắm rửa kỳ cọ cho ngươi cũng đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần rồi, còn thẹn thùng làm gì nữa? Lại nói thương thế của ngươi phải trị càng sớm càng tốt, chờ lành thương thì có phải sẽ không bị ta nhìn nữa không?"
"Trước kia không phải ngươi đã nói, nếu ta cảm thấy bị ngươi thấy hết thân thể không đành lòng thì cùng lắm ngươi cũng lột s4ch sẽ cho ta nhìn sao?" Lý Chiêu ngậm nước mắt nói: "Thế thì ngươi nói được làm được cho ta xem!"
"Không phải ngươi nói ta không biết xấu hổ sao?" Nhạc Chức lấy hạt giống hoa nối xương từ trong ng.ực ra nói: "Ta phải ấn thử xem ngươi bị thương chỗ nào, nhất định sẽ rất đau, ráng chịu đựng một chút nha!"
Lý Chiêu đưa mắt nhìn ba cây gai trong lòng bàn tay Nhạc Chức, đen thui, sao trông giống gai độc vậy a? "Sao cái này nhìn không giống thuốc vậy?"
Nhạc Chức không để ý tới nàng nữa, ấn dọc theo từng đốt sống lưng, vừa ấn vừa nói: "Đau thì la lên đừng nín nhịn." Có mỗi ba hạt giống thôi, nếu đâm sai chỗ thì tiếc lắm.
"Á -- Đau --" Lý Chiêu không rảnh đâu mà bảo vệ phía trước nữa, hai tay nắm hai cánh tay Nhạc Chức kêu thảm: "Đau đau đau đau..."
Nhạc Chức tìm đúng điểm hạ châm, thế là lại dùng đầu ngón tay chọc chọc xác nhận hỏi: "Là chỗ này hả?"
Lý Chiêu đau đến suýt ngất, căn bản nói không ra lời.
Nhạc Chức nhấn ra vị trí xương cốt bị gãy, tự nhủ: "Chính là chỗ này." Nàng cầm lấy một cây gai, nhắm ngay vết thương từ từ đâm vào.
"Úi -- A... ~" Lúc đầu Lý Chiêu cứ tưởng bị Nhạc Chức dò chỗ xương gãy là đã đau lắm rồi, nhưng không, khi cây gai kia đâm vào thân thể mới là đau nhất. Giống như có thứ gì đó sinh trưởng từ bên trong, cố gắng xé toạc máu thịt bao lấy xương cốt. Nàng cắn vào vai Nhạc Chức một cái, lại đột nhiên buông ra. "A a a... Răng của ta!" Đau đớn càng thêm đau đớn, xương vai Nhạc Chức cứng như đá vậy, xém chút nữa cấn gãy răng nàng.
Chỗ có xương cứng quá không dám cắn nữa, Lý Chiêu đau đến ý thức mê loạn, bèn cắn một cái về phía ng.ực Nhạc Chức...
Mềm mềm, may quá không gãy răng!