Cục Đá Cưng Của Nữ Đế

Chương 48


trước sau

Nhạc Chức nói xong lời không quan tâm Hoàng đế, chột dạ tránh đi ánh mắt trực kích của A Trản nói: "À ừ thì... Ta phải trở về đây."

"Không được!" Trong giọng A Trản lộ ra nghiêm khắc hiếm thấy. Nàng nhíu mày đứng trước mặt Nhạc Chức, phất ống tay áo một cái khép cửa sổ lại.

"Ai nha, A Trản ~" Nhạc Chức từ trên giường ngồi dậy nũng nịu rúc vào trong ngực A Trản: "A Trản xinh đẹp. Ta biết tỷ lo là ta sẽ thích Hoàng đế, nhưng mà không có đâu! Bắc Sơn mắt thấy sắp tới tay, ta không muốn phí công nhọc sức thôi à~" Lại nói nàng còn chưa giúp tiểu hoàng đế "bắt quỷ" đâu.

Nhạc Chức làm nũng khiến A Trản cũng phải mủi lòng, cũng không cách nào giữ nghiêm mặt lạnh nói chuyện tiếp. Nàng nhẹ nhàng ôm Nhạc Chức nói: "Về sau có thể động tâm với ai làm sao muội biết trước được, muội cũng không biết... Ta không muốn muội chỉ vì Bắc Sơn mà hi sinh cả bản thân mình, lại nói sự thay đổi của muội thật khiến cho người ta lo lắng."

"Thay đổi gì cơ..." Nhạc Chức cũng ẩn ẩn cảm thấy mình thay đổi, nhưng không biết vì sao.

"Sợ bị người chạm, sợ bị người nhìn a! Muội mau nói rõ cho ta tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, lúc đó muội cảm thấy thế nào? Tỉ như lúc Hoàng đế đoạt tiên khí của muội." A Trản ôn nhu hỏi. Ngón tay thon dài của nàng phất qua hai gò má bỗng nhiên bay lên hai áng đỏ ửng của Nhạc Chức, trong lòng càng lo lắng hơn. Động tâm thường là chuyện trong nháy mắt, động tâm mà không biết, chờ tình căn thâm chủng mới hối hận thì đã quá muộn.

Thương Kính nằm lười trên giường bỗng nhiên ngồi dậy nói: "Bằng không để ta tránh đi một chút nhé?" Nàng sợ mình ở đây A Trản và A Chức sẽ có những lời không tiện nói.

"Không cần." Nhạc Chức nhìn Thương Kính cười cười, sau đó ngữ khí bình thản kể lại sự tình trong đêm. Động lò làm sao, bồi ngủ làm sao, cướp tiên khí thế nào, đều kể tất tần tật. Cuối cùng, Nhạc Chức có chút do dự nói: "Ta cảm thấy là ta tham luyến cảm giác dễ chịu khi môi tiểu hoàng đế chạm phải, trong lòng lại biết không nên, cho nên bắt đầu kháng cự người ta đụng chạm. Không phải lúc tỷ ở cùng phàm nhân tốt cũng thích như vậy sao? Cũng là vì cảm giác dễ chịu này a?" Nàng không tin A Trản yêu những người kia, thích thì có, nhưng còn lâu mới chạm đến ngưỡng động tình. Không biết xấu hổ tự nói một câu: A Trản còn thương yêu nàng hơn những người kia rất rất nhiều!

"Khụ khụ khụ!" A Trản lúng túng ho. "Đừng nói mò, muội thấy ta cùng những người khác này nọ khi nào chứ..." Cho tới bây giờ nàng chưa từng mang người về Bắc Sơn, nơi đó là tịnh thổ của nàng và Nhạc Chức. Thân mật ngay trước mặt cục đá hả? Trời ạ, giết nàng đi! Nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ.

"Ngay ở trên trấn a! Lúc tỷ và người nọ gặp nhau. Ta đi lên trấn mua giấy vàng vẽ bùa, hai người ngồi trên nóc nhà người ta, sau đó..." Ký ức của Nhạc Chức vẫn còn mới tinh a!

"Được rồi." A Trản vội ngắt lời Nhạc Chức. "Lo nói chuyện của muội đi! Đừng đánh trống lảng nữa."

"Rồi rồi rồi. Ý của ta là, kỳ thật không cần phải là tiểu hoàng đế, dù thay người khác ta cũng sẽ cảm thấy y như vậy. Tỷ thật sự không cần lo lắng đâu! Gan ta to cỡ nào mà dám phạm luật trời chứ? Với cả, ta là yêu tu tiên nếu phạm luật trời không làm thần tiên nữa cũng đành, dù gì cũng đã quen biết được nhiều bằng hữu thân thiết. Nhưng hi sinh vì một phàm nhân như tiểu hoàng đế thì được gì chứ? Chẳng lẽ để hưởng thụ cảm giác làm góa phụ của nàng sao?" Nhạc Chức khoát tay áo nói: "Ta đợi lát nữa hồi cung hôn tiểu đạo cô thử một lần, nhất định cảm giác cũng như nhau." Trong nội tâm nàng cũng rất băn khoăn, rất muốn làm rõ loại cảm giác này bình thường hay không bình thường.

Thương Kính mừng như điên.

"Muội muốn hôn tiểu đạo cô?" A Trản hết hồn trừng lớn mắt, căn bản cười không nổi. Nàng chỉ sợ là mình già thật rồi, hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của Nhạc Chức a! "Không được!" Tiểu đạo cô yêu nàng tha thiết, nếu như bị cục đá hôn thì không phải sẽ xấu hổ giận dữ ủy khuất mà chết sao?

Nhạc Chức không rõ: "Sao lại không được? Ta cũng không thể tìm đại một cô nương giữa đường a? Tỷ thì lại như tỷ tỷ ruột thịt của ta, dù sao đối với tỷ ta không hạ được miệng, tiểu đạo cô dù gì cũng là người quen." Nàng cũng không phải người mà ai cũng nguyện ý đụng.

1

Thương Kính thấy hai người giằng co mãi không xong, sửa sang tóc mai, hiên ngang lẫm liệt đứng lên nói: "Thật là. Làm gì phải phiền phức như vậy? Không phải còn có ta sao?" Nàng không ngại giúp chuyện này, một nụ hôn thôi mà, có phải "ngủ" đâu.

Thương Kính đưa một tay kéo Nhạc Chức từ trước mặt A Trản vào trong ngực mình, ôm cổ Nhạc Chức cúi người hôn xuống. Ồ? Ngọt. Khóe miệng Thương Kính giật một cái, hôn càng sâu hơn. Nha đầu A Chức này ngon miệng thật đấy.

"A Kính, tỷ đang làm gì vậy?" A Trản khó hiểu.

Thương Kính buông Nhạc Chức choáng váng ra, liếm miệng một cái nói: "A Chức, muội thử nếm xem. Ta và Hoàng đế hôn muội có khác nhau không?" Điều này rất quan trọng, nếu A Chức mà phạm hồ đồ thích Hoàng đế thì nàng phải nhanh chóng ra tay. Thần tiên yêu phàm nhân là tối kỵ, nàng không thể trơ mắt nhìn A Chức chịu chết. Chỉ có một khả năng nàng sẽ bỏ qua cho Hoàng đế, chính là A Chức quan tâm Hoàng đế nhưng không hề yêu Hoàng đế.

Nhạc Chức sờ lên bờ môi, ngơ ngác gật đầu nói: "Có."

"Khác chỗ nào?" Thương Kính hỏi.

"Tỷ thì lạnh lẽo không có hương vị, tiểu hoàng đế thì ấm áp tràn ngập khói lửa phàm nhân." Nhạc Chức hồi ức nói.

"Còn gì nữa không?" A Trản cũng buông xuống kinh hãi gia nhập đội ngũ đề ra nghi vấn.

Nhạc Chức lắc đầu, cười nói: "Không có." Kỳ thật không phải, còn có một khác biệt lớn nhất mà nàng không dám nói. Rõ ràng lúc Thương Kính hôn nàng còn thấy thoải mái hơn, nhưng nàng không có chút xúc động nào muốn đáp lại. Thứ nàng tham niệm căn bản không phải sự dễ chịu này, mà chính là tiểu hoàng đế...

Thế này thật quá tệ, nàng không thể ở lại trong cung nữa rồi. "A Trản, không phải ta đã nói Bắc Sơn lập tức sẽ về tay sao? Tỷ lại cho ta thêm bảy ngày, dù được hay không thì sau bảy ngày ta cũng sẽ
về tìm tỷ."

"Được thôi." A Trản đáp ứng. Nàng không đành lòng để cục đá ngốc có tiếc nuối trong lòng, vì Bắc Sơn muốn thử một chút thì cứ thử đi! "Nhưng muội phải hứa với ta, đừng có dùng tiên khí cứu Hoàng đế nữa. Mới mấy ngày đâu mà đã hao một trăm năm đạo hạnh rồi? Dù muội có góp cả mạng vào nàng ta cũng chẳng sống nổi tới sang năm a! Nếu thật muốn cứu thì muội đem người về để ta cứu, không chừng yêu khí cũng ngăn chặn được yêu đan thì sao?" Dù sao nàng có thể ăn người ăn yêu kiếm đạo hạnh, nhưng cục đá ngốc chỉ có thể chậm rãi chịu đựng.

Thương Kính ở một bên cười nhìn xem. Thật tốt quá! Vì đối phương mà có thể đánh cược cả mạng sống của mình.

"Thế còn cứu nàng làm gì? Lỡ tỷ hao quá nhiều yêu khí, gặp đạo sĩ lại không đánh lại thì biết làm sao bây giờ?" Nhạc Chức nói tiếp: "Tỷ, sau đó là mấy người bà bà Dược gia, sau đó là Bắc Sơn... Trong lòng ta còn chưa xếp thứ tự cho tiểu hoàng đế đâu."

"Vậy ta thì sao?" Thương Kính bay đến giữa ánh mắt Nhạc Chức và A Trản, cố gắng tranh thủ lấy lại cảm giác tồn tại.

Nhạc Chức nhìn Thương Kính chớp mắt vài cái: "Tỷ xếp trước A Trản nha." Đây đương nhiên là nói đùa thôi, trong lòng nàng tạm thời xếp Thương Kính cùng hàng với Lạc An Đồ Chu các nàng.

Thương Kính biết rõ là lời khách sáo nhưng vẫn rất vui vẻ, cũng nháy mắt với Nhạc Chức nói: "Trong lòng ta muội cũng xếp trước A Trản đó nha."

A Trản nghe không vui, cười to nói: "Ta là tiêu chuẩn để các người xếp hạng à? Hai người vui vẻ thì cứ vui vẻ nhưng đừng có nhắc đến ta được không?"

*

Đến trưa ngày hôm đó, Lý Chiêu người thì bận rộn, tâm lại trống không.

Mấy ngày nay chất đống rất nhiều sự tình, nàng phải dỗ dành muội muội, xử lý chính sự, nhưng đến giờ dùng cơm trưa mà Nhạc Chức vẫn không thấy bóng dáng. Cung nhân nói tận mắt nhìn thấy Nhạc tiên sư xuất cung, cũng không biết là đi làm việc gì.

Thường Hoan mừng rỡ không khép được miệng. Thấy Bệ hạ khí sắc đã khá hơn nhiều, hắn tiến điện hầu hạ. "Đại gia, nên điểm thiện rồi ạ."

"Đồ ăn trái cây mà ta đã phân phó các ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Có thể đưa lên." Lý Chiêu ở thiện sảnh chuẩn bị tiệc cho Nhạc Chức.

Thường Hoan cười theo, có chút hơi khó nói: "Chuẩn bị rồi ạ. Nhưng có nhiều thứ bây giờ trong cung không có, người phái đi ra chọn mua còn chưa trở lại."

Ví như trái cây ỉu xìu, màn thầu lên men cứng đến nỗi có thể đập chết người...

"Đại gia, có phải người đang nuôi con gì không ạ?" Đồ bệ hạ muốn thật không giống đồ cho người ăn a.

3

"Nói xằng!" Lý Chiêu trừng Thường Hoan một cái: "Trẫm muốn ăn chút cơm rau dưa trải nghiệm khó khăn của dân gian không được sao?"

"Đại gia thật là thiên cổ nhân quân a!" Thường Hoan cảm động đến cay cả mũi. "Lão nô sẽ truyền lệnh phân phó bọn hắn ngay ạ. Nhưng vừa đồ lạnh vừa đồ nóng thì cần phí chút công phu, bằng không bệ hạ ăn đỡ chút gì lót dạ được không ạ?" Hắn không nỡ để bệ hạ ăn những thứ kia, bệ hạ có tâm ý tốt nhưng dạ dày quen được nuông chiều làm sao chịu được cơm rau dưa? Thật sự ăn vào không phải sẽ bệnh nặng một trận sao? Hắn tính khuyên bệ hạ dùng tạm món khác, lát nữa nếm thử mùi vị khó khăn cũng đỡ xót bụng hơn.

"Chỉ cần lạnh." Lý Chiêu phân phó xong quay đầu nhìn ra sau lưng. Trong lòng nàng vẫn còn nơm nớp, tẩm điện không dám về, thiện sảnh cũng không dám ở lâu. Quỷ cũng không phải không thể chuyển chỗ ngồi, bây giờ nàng có ở đâu cũng đều trốn không thoát. Vừa nghĩ như thế càng thấy nhớ Nhạc Chức hơn!

Thường Hoan còn muốn khuyên thêm, thấy ánh mắt bệ hạ thiếu kiên nhẫn bèn ngậm miệng lại. Hắn phải vất vả lắm mới được về hầu hạ bên cạnh bệ hạ, cứ rầy rà mãi cũng không hay, bệ hạ muốn ăn cái gì hắn cũng không ngăn được, bây giờ phải đi phân phó bên thái y phái người tới hầu, chuẩn bị cứu giá kịp thời mới là quan trọng a!

Qua một hồi lâu, các cung nữ xếp thành hàng đi lục tục bưng đồ ăn tiến đến.

Lý Chiêu có thể nhìn thấy cả hơi nóng lượn lờ bay lên phía trên đồ ăn, nhíu mày nói: "Sao lại là đồ nóng?"

Thường Hoan bị dọa đến không dám nói tiếp. Hắn vì long thể của bệ hạ nên mới mệnh người Thượng Thực Cục đem đồ ăn nóng qua.

"Tất cả lui xuống đi! Thấy Nhạc tiên sư thì mời nàng tới đây." Lý Chiêu cả gan cho lui tất cả mọi người, bao gồm cả Thường Hoan. Nàng muốn làm chút gì đó, nói là muốn chuẩn bị đồ ăn cho Nhạc Chức, nhưng những thứ trước mắt này từ đầu tới đuôi nàng đều không nhúng tay vào, cũng chỉ phân phó một câu mà thôi.

Nhạc Chức thích ăn lạnh, thế thì nàng sẽ tự tay quạt lạnh đồ ăn!

2

Lý Chiêu một tay cầm cây quạt, một tay xắn tay áo, nhiệt tình quạt mát cho đồ ăn đang bốc hơi nóng. Trái quạt quạt, phải quạt quạt, vô cùng bận rộn.

1

Nhạc Chức vừa hồi cung liền bị người mời đi thiện sảnh. Nàng mặt không thay đổi đẩy cửa ra, đập vào mắt là tiểu hoàng đế đang cầm cây quạt luồn lên nhảy xuống...

Ban đầu Nhạc Chức dự định hồi cung sẽ đổi sắc mặt cho Hoàng đế nhìn, kéo xa khoảng cách, kết quả không nhịn được cười ra tiếng: "Làm gì thế? Múa vũ điệu trừ tà hả?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện