"Úi da~ "
Nhạc Chức mới vừa đi tới cửa, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng hét thảm. Nhìn lại, tiểu hoàng đế vừa rồi còn cười ngốc nghếch không ngừng giờ đang mặt mày thống khổ chụp lấy mắt cá chân!
Lý Chiêu ngồi dưới đất nâng bàn chân trần, đáng thương bĩu môi nói: "Ngươi đột nhiên thọt lét ta, làm hại ta sơ ý ngã trật chân luôn rồi." Nàng đè nén xúc động muốn cười trong lòng, mặt dạn mày dày giang hai cánh tay nói: "Ui da, lần này thật sự không đi được nữa rồi."
"Thật sao?" Nhạc Chức chắp tay sau lưng đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặt không thay đổi nói: "Được. Nếu ngươi ngã đau thật thì ta không chỉ bế ngươi về tẩm điện mà muốn đi nơi nào ta đều bế ngươi đi, tuyệt không nửa câu oán hận. Nhưng nếu ngươi muốn dùng mánh lới giả vờ lười biếng thì có tin ta đánh gãy chân ngươi thật luôn không?" Cũng không biết Tiểu hoàng đế mắc cái chứng gì mà cứ vòi vĩnh mãi. Chiều quá sinh hư, cũng trách nàng những ngày qua chiếu cố từng li từng tí mới khiến tiểu hoàng đế lười quen ngay cả đi đường cũng không chịu đi.
"Mấy hôm nay cũng bế biết bao nhiêu lần rồi, bế thêm một lần thì có làm sao?" Lý Chiêu vịn cạnh bàn đứng lên ủy khuất nói: "Coi như không có té đau thì ta vừa mới khỏi đại thương cũng nên tĩnh dưỡng mấy ngày chứ!"
"Vậy ngươi xuống giường làm gì? Hảo hảo nằm chờ nuôi lành lặn hãy cử động chứ!" Nhạc Chức không phải không muốn bế, mà là không dám. Lúc tiểu hoàng đế cách nàng quá gần, tim cứ rối bời nhảy loạn.
Cũng thật là, cẩn thận nghĩ lại, tiểu hoàng đế hình như đâu có điểm gì tốt a! Tư sắc? Cũng có thể đi. Ở trong đám người phàm coi như nổi trội, nhưng so với A Trản A Kính thì... Còn nhân phẩm? Cũng được đi. Tâm địa coi như không tệ, nhưng làm người không thật thà cho lắm. Chớ nói chi là mệnh ngắn thân thể kém, thói xấu lại nhiều.
1
Lý Chiêu u oán trừng Nhạc Chức một cái: "Ta cũng muốn nằm vậy. Nhưng lệ quỷ trong phòng mới bị ngươi thả ra, ngươi lại không ở đây, ta có tâm cũng không có gan a!"
Lần này Nhạc Chức không phản đối. Nàng biết lệ quỷ không tồn tại, nhưng tiểu hoàng đế thì không biết a!
Sáng sớm nàng không từ mà biệt xuất cung đi tìm A Trản, lúc tiểu hoàng đế vừa tỉnh lại chắc phải sợ lắm! "Được rồi~ Trở về sẽ giúp ngươi bắt con quỷ rách kia ngay." Nàng than thở quay lại, đến trước mặt tiểu hoàng đế mặt mũi tràn đầy không kiên nhẫn xòe tay ra nói: "Đưa khăn tay cho ta."
"Hả? Ngươi muốn dùng sao? Nhưng mà ta mới dùng qua, dơ rồi." Lý Chiêu cúi đầu nhìn cái khăn lụa vừa lau miệng xong tiện tay ném lên bàn ăn.
"Nghĩ gì thế? Ta dùng nó bọc chân cho ngươi, bên ngoài nổi gió lớn kia kìa! Nếu ngươi lại cảm lạnh ngã bệnh thì ta lại thêm không ít phiền phức." Nhạc Chức đưa tay chọc nhẹ cái trán tiểu hoàng đế nói: "Chỗ này của ngươi nhất định bị yêu đan cháy hỏng rồi. Giữa mùa đông mà đi chân đất? Không biết nghĩ gì nữa. Nè, vịn cây cột giở cái chân lên coi!"
"Ừm ừ." Lý Chiêu cúi đầu nhìn Nhạc Chức ngồi xổm dưới đất, đặt lòng bàn chân của nàng lên đầu gối, dịu dàng dùng tấm lụa bọc chân lại cho nàng. Hai cái chân, một cái bọc khăn tay của nàng, một cái bọc khăn tay của Nhạc Chức, rõ ràng chỉ có một lớp thật mỏng, nhưng đột nhiên tuyệt đối không cảm thấy lạnh. Mạnh miệng mềm lòng ăn nói vụng về dè dặt, Nhạc Chức chính là loại người này a?
Nhạc Chức bọc khăn tay xong đứng dậy, đối diện tầm mắt Lý Chiêu thâm tình nhìn nàng chăm chú, nàng bối rối xoay người né tránh, nửa ngồi nói: "Không bế. Để ta cõng ngươi trở về đi!" Một cái đối mặt mà thôi, tim lại đập loạn thình thịch như phát điên. Tiểu hoàng đế trời sinh mặt mày ẩn tình, đôi mắt kia vừa to vừa sáng, lúc nào trông cũng như tràn đầy nước mắt, nốt ruồi khóe mắt càng làm người ta thương yêu. Càng ngày nàng càng không dám nhìn ánh mắt của tiểu hoàng đế, luôn cảm thấy nhìn lâu sẽ rơi vào trong đó.
Nàng vốn đang phân vân không biết nên đối với tiểu hoàng đế lãnh đạm một chút hay là nhiệt tình một chút, nhưng nàng dần dần nhận ra bản thân mình căn bản không lạnh nổi. Tiểu hoàng đế luôn có thể chọc cho nàng cười, cố gắng xụ mặt nén ý cười thực sự quá thống khổ, chẳng bằng dứt khoát đối xử với tiểu hoàng đế tốt một chút, tích lũy chút ân tình. Dù gì cũng chỉ bảy ngày.
"Cũng được." Lý Chiêu nhẹ nhàng úp sấp lên lưng Nhạc Chức, hai tay vịn chặt vai của nàng. Từ sau khi trở về Nhạc Chức cứ luôn tránh né nàng, nàng muốn tới gần một chút cũng phải tốn công tốn sức. Muốn được Nhạc Chức bế một chút thôi mà hết đóng vai đáng thương lại phải giả vờ thụ thương, quấy rầy đòi hỏi gần nửa ngày cuối cùng vẫn không thể đạt được. Cũng may chuyện khăn tay vừa rồi cũng đủ khiến nàng vui vẻ thật lâu, ahihihihi.
Trở lại tẩm điện, Nhạc Chức nhẹ chân nhẹ tay thả tiểu hoàng đế trên lưng xuống, lắc lắc cánh tay có chút cứng đờ nói: "Nên bắt quỷ thôi." Ban đêm nàng tuyệt không thể lại cùng tiểu hoàng đế cùng giường chung gối.
"Nó còn ở đây không hay đi đâu rồi?" Lý Chiêu nắm chặt góc áo Nhạc Chức, hoảng sợ nhìn xà nhà ở góc phòng hỏi: "Ngươi có nhìn thấy nó không?"
"Ừm, đang bay ngay góc Đông Bắc kìa. Oán khí bị giam lại ở nơi này nên nó cũng không đi nơi khác được." Nhạc Chức thuận miệng nói dóc.
"A a a a --" Lý Chiêu bị dọa nhào cài ào vào trong ngực Nhạc Chức, nhắm mắt lại há miệng run rẩy nói: "Hức hức, ta không dám nhìn đâu, ngươi mau đuổi nó đi đi." Nàng thật sự sợ hãi, vừa nghĩ tới tối hôm qua ở trong phòng luôn có đôi mắt hung ác vụng trộm nhìn mình chằm chằm, toàn thân liền nổi da gà. Nếu đêm qua nàng đang ngủ mà bỗng nhiên mở mắt ra, không chừng sẽ phát hiện lệ quỷ kề sát mặt bay lơ lửng đầu giường rồng dữ tợn nhìn mình ấy chứ! A a a a a --
Nhạc Chức có chút buồn cười liếc nhìn tiểu hoàng đế trong ngực, người ngay cả chết còn không sợ mà sao lại sợ lệ quỷ đến thế nhỉ? Hay do khi còn bé nghe quá nhiều chuyện xưa liên quan tới lệ quỷ này nên mới bị ám ảnh? Nàng dùng đầu ngón tay chọc chọc tiểu hoàng đế nói: "Buông ra, ngươi ôm ta thế này làm sao bày trận bắt quỷ a?"
Lý Chiêu run rẩy buông lỏng Nhạc Chức ra, nhưng tay còn nắm xiêm y của nàng không chịu thả, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, sợ ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy vật gì đáng sợ.
"Có ta ở đây mà! Sao phải sợ như vậy a?" Nhạc Chức móc lá bùa từ trong ngực ra, cắn ngón tay vẽ đại cái bùa không có ý nghĩa gì đưa cho tiểu hoàng đế nói: "Cầm lấy cái này, có là quỷ gì cũng không dám lại gần ngươi. Lần này không phải sợ nữa nhé?"
Lý Chiêu cầm lấy lá bùa, nhìn chữ đỏ sậm bằng máu, nhớ tới Nhạc Chức đã từng viết huyết thư cho nàng. Lúc Nhạc Chức ở trên núi không có bút và chu sa thì thôi đi, nhưng trong cung có phải là không có đâu, sao cứ động một chút lại cắn đầu ngón tay vậy? Bất quá trước mắt bắt được lệ quỷ mới là đại sự, những thói quen xấu này của Nhạc Chức sau này từ từ đổi đi vậy!
"Đúng rồi, ngươi muốn ta bắt nó rồi trấn lại dưới đáy lò hay là diệt trừ luôn a?" Nhạc Chức hỏi.
Lý Chiêu lấy dũng khí nhìn góc Đông Bắc, nắm tay Nhạc Chức lên viết vào trong lòng bàn tay nàng: Nhất Hỏa.
"Diệt đi?" Nhạc Chức hỏi lại.
Lý Chiêu nháy mắt ra hiệu nhẹ giọng nhắc nhở Nhạc Chức: "Suỵt! Biết là được, cẩn thận bị nó nghe thấy..." Nói xong nhìn góc phòng chép miệng, lại vội cúi đầu. Nàng sợ lệ quỷ nghe được sẽ ghi thù nàng.
Nhạc Chức bị bộ dáng sợ sệt đáng yêu của tiểu hoàng đế chọc cười. Nhưng lời này của tiểu hoàng đế cũng xem như nhắc nhở nàng, con "Quỷ" kia từ lúc thả ra tới giờ đều chưa từng quấy phá, không khỏi quá yên tĩnh, thực sự khiến người hoài nghi. Phải gây ra chút động tĩnh trước đã rồi hẵng diệt! Như vậy mới đủ chân thực. Nàng lại cầm lấy một tấm bùa, nhân lúc tiểu hoàng đế không chú ý, vẽ xuống quỷ ảnh, lại dùng pháp lực đánh quỷ ảnh văng ra khỏi lá bùa, sau đó cầm lá bùa trống không phủi bừa hai lần cao giọng nói: "Bắc Đế ban thưởng ta giấy, vẽ bùa đánh tà quỷ. Kẻ nào dám không khuất phục, áp trở lại thành Phong Đô. Cấp cấp như luật lệnh, lệ quỷ nhanh hiện thân."
"Vô thượng Thái Ất Thiên tôn..." Lý Chiêu nâng bùa Nhạc Chức cho trước ngực, nhắm chặt mắt nhỏ giọng lầm bầm.
Nhạc Chức vỗ nhẹ lên tiểu hoàng đế, muốn bảo nàng mở mắt nhìn xem quỷ đã hiện thân.
Lý Chiêu không biết vỗ nàng là Nhạc Chức hay là thứ gì khác, nhắm hai mắt không nói gì giơ bùa lên nhắm ngay Nhạc Chức.
"Là ta." Nhạc Chức vừa cảm thấy buồn cười vừa có chút đau lòng. Nàng còn định để "Quỷ ảnh" phẫn nộ nóng nảy lao xuống tiểu hoàng đế nữa kìa, nhưng thôi đi vậy, vạn nhất dọa hài tử sợ mất mạng thì sao? "Quỷ đã bị ta định trụ, ngươi có muốn nhìn thử không?" Phải để tiểu hoàng đế tận mắt thấy quỷ bị diệt trừ, nàng mới có thể an tâm được.
Lý Chiêu mở một con mắt ra trước, rồi mới mở nốt con mắt còn lại, nơm nớp lo sợ nhìn lên xà nhà. Một bóng người toàn thân bao phủ khói đen bay ở góc phòng không nhúc nhích, mơ hồ lộ ra khuôn mặt dữ tợn. "Dễ như vậy đã định trụ được rồi sao?" Con lệ quỷ này làm phụ hoàng mất ăn mất ngủ lâu như vậy, vô số đạo sĩ ngay cả cái bóng quỷ cũng tìm không thấy mà lại bị Nhạc Chức bắt dễ như trở bàn tay? Nàng khó tin hỏi Nhạc Chức: "Sao nó không phản kháng vậy?"
"Không phải không phản kháng mà là không có cơ hội phản kháng." Nhạc Chức thấy Hoàng đế có vẻ không tin, vung tay lên làm bộ tháo phong ấn, lại vụng trộm ngoắc ngón tay, để quỷ ảnh bay nhào về phía nàng và tiểu hoàng đế. "Ngươi xem ta thả nó ra này..."
Đang nói chuyện, tiểu hoàng đế lại thét chói tai nhào vào trong ngực nàng, bụm mặt kêu la: "Nhanh định trụ! Nhanh định trụ!"
Nhạc Chức lại vung tay lên dừng quỷ ảnh lại, vỗ vỗ người trong ngực nói: "Được rồi được rồi, định trụ."
1
Lý Chiêu nằm sấp trong ngực Nhạc Chức sợ hãi xoay người, lệ quỷ ở sau lưng nàng còn chưa đến ba thước, giương nanh múa vuốt, dáng vẻ rõ là muốn ăn thịt người. Rốt cuộc nàng mới biết tại sao lệ quỷ được thả ra mà vẫn yên tĩnh không sinh sự, chính là vì Nhạc Chức đó mà! Căn bản không phải lệ quỷ quá yếu mà là Nhạc Chức quá mạnh. Ánh mắt Lý Chiêu nhìn về phía Nhạc Chức lại thêm mấy phần ngưỡng mộ sùng bái.
"Mở to hai mắt ra nhìn cho rõ, bây giờ ta cho nó tan thành mây khói trước mặt ngươi, về sau ngươi không cần sợ nữa."
"Được được." Lý Chiêu tựa sát Nhạc Chức, trong tay nắm chặt lấy bùa chú dùng để phòng thân, lấy dũng khí nhìn về phía lệ quỷ.
Nhạc Chức nhìn quỷ ảnh xa xa thổi ngụm khí, một cơn gió thổi đến, lệ quỷ như khói đen bị thổi tan trong gió.
"Cũng không phải con quỷ lợi hại gì cho lắm, các ngươi đều bị Lương Bẩm Thiên lừa. Hắn dụng ý khó dò, cố ý giữ con quỷ này lại hù dọa các ngươi!" Nhạc Chức quyết định thừa cơ chỉ trích đạo sĩ điên, nếu có thể quang minh chính đại thuyết phục tiểu hoàng đế không dời cung thì cũng không cần dùng đến tuyệt chiêu ngụy chiếu. Một khi ngụy chiếu ban ra, nếu tiểu hoàng đế quan tâm sinh tử của nàng thì sẽ cam lòng chịu thiệt, còn nếu tiểu hoàng đế dưới cơn nóng giận không để ý sống chết của nàng thì sẽ ra sao? Khoan nói tới Bắc Sơn, về phần sinh mạng của tiểu hoàng đế sau này nàng nên cứu hay là không cứu đây? Cứu thì không cam tâm. Không cứu thì lại có chút không đành lòng.
"Không phải, là do ngươi
quá lợi hại. Ngoại trừ Thái Sử, ta cũng từng tìm đến nhiều đạo sĩ khác, tất cả đều không trị được nó." Lý Chiêu cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm trong lòng, lại có cảm giác trống rỗng không nói rõ được cũng không tả rõ được. Lệ quỷ làm nàng sợ hãi nhưng không có cách trị nay đã bị Nhạc Chức nhẹ nhàng một hơi đã thổi tan, dựa vào bản sự của Nhạc Chức có thể dễ như trở bàn tay bảo hộ nàng, cũng có thể không tốn chút sức nào tổn thương nàng.
Cũng may Nhạc Chức sẽ không tổn thương nàng.
"Thật đấy. Ngươi đừng quá tin hắn, chuyện dời cung đến Bắc Sơn hắn cũng tính sai, không biết là có chủ tâm hay là bản sự không đủ." Nhạc Chức quyết định rèn sắt khi còn nóng cùng tiểu hoàng đế bàn chuyện chút chuyện dời cung.
Lý Chiêu cười không đáp, nha đầu Nhạc Chức này quả nhiên còn muốn lấy lại Bắc Sơn. Nàng đã quyết định lưu lại Bắc Sơn vì Nhạc Chức, nhưng lại muốn nghe xem Nhạc Chức dự định khuyên nàng thế nào. "Cho ta xem thử tay của ngươi, nào có ai hở động một chút lại cắn nát đầu ngón tay chứ? Những đạo sĩ khác đều dùng chu sa cả, chỉ khi hết cách mới phải dùng tới máu thôi!"
"Tay ta không sao. Ngươi nghe ta nói này! Chuyện dời cung là Lương Bẩm Thiên tính sai, không tin ngươi hỏi tiểu đạo cô đi. Ta thử tính lại cho ngươi rồi, dời cung là đúng, nhưng phúc địa thực sự ở phía Đông chứ không phải phía Nam." Nhạc Chức thề thốt son sắt.
Lý Chiêu cố nén cười nói: "À. Vậy thì đâm lao đành phải theo lao! Người trấn Liêm Thủy đều dọn đi cả rồi, dù sao chỉ cần rời đi nơi này là có thể tránh tai đúng không?" Nói xong cầm tay Nhạc Chức lên, đau lòng thổi thổi vết thương nói: "Hay là bôi ít thuốc đi! Về sau đừng cắn ngón tay nữa nha."
Nhạc Chức không để ý tới tay mình, vẫn chưa từ bỏ ý định nói: "Không phải ngươi coi trọng phong thủy nhất sao? Chẳng lẽ ngươi không tin lời ta nói?"
Lý Chiêu gật đầu cười: "Ừm. Không tin."
"Ta trấn được yêu đan, trị lành gãy xương, trừ được lệ quỷ. Vậy mà ngươi không tin lời của ta, đi tin gã Lương Bẩm Thiên kia? Lúc hắn tính chuyện dời cung hình như đã tới phút cận kề rồi nhỉ? Rất có thể tính sai a!" Nhạc Chức không vui. Việc tiểu hoàng đế không tin nàng rất tổn thương người, mặc dù đúng thật là nàng nói dối...
Lý Chiêu ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Chức, khuôn mặt toàn là ý cười: "Chuyện gì ta cũng tin ngươi, ngoại trừ chuyện dời cung. Chấp niệm của ngươi với Bắc Sơn không phải là ta không biết, yên tâm đi, núi sẽ giữ lại cho ngươi."
"Ngươi không dời cung nữa hả?" Nhạc Chức thật sự cảm động. Tiểu hoàng đế không phải là kẻ vô lương tâm, mà còn là người có ơn tất báo. Nhưng nàng cũng không phải là kẻ vô lương tâm, lời nàng vừa nói cũng không hẳn là nói dối, chuyện dời cung nàng quả thực giúp tiểu hoàng đế tính qua. Đạo sĩ điên tính đúng, cung hiện tại có điềm đại hung, dọn đến phía Nam là tốt nhất, kém một chút có thể dọn về phía Đông. "Hay là dời đi! Chuyển về phía Đông vẫn tốt hơn là ở lại đây, thật đó."
"Cung đương nhiên phải dời, nhưng núi có thể giữ lại cho ngươi, cung thất xây dựa lưng vào núi là được, ta cũng để ngươi tùy ý ở trên núi, ta ở nơi nhỏ một chút cũng được!" Lý Chiêu cũng rất cảm động. Nhạc Chức thật sự muốn tốt cho nàng, rõ ràng cần Bắc Sơn như vậy mà vẫn không quên lo cho nàng. Dời cung đi hướng Đông cũng không kém, Khâm Thiên Giám cũng đã tính, vô phúc nhưng có thể tránh tai, nhưng phía Nam là tốt nhất.
Nhạc Chức hiểu rõ trong lòng, tiểu hoàng đế như vậy đã tính là nhượng bộ rất lớn. Bắc Sơn nhỏ như vậy, xây chỗ ở trên đỉnh núi nhất định rất uất ức.
Không phải là nàng không biết đủ, nhưng nếu như vậy, Bắc Sơn chỉ có thể bảo vệ nhất thời. Mà tiểu hoàng đế lại theo nàng ở trên núi? Ngẫm lại cũng nhức đầu. Còn A Trản thì biết ở đâu? Hoàng cung nhiều đạo sĩ như vậy. Nhưng tiểu hoàng đế rõ ràng không tin nàng, nhiều lời cũng vô ích, chỉ có thể tìm cơ hội nhờ tiểu đạo cô hỗ trợ khuyên nhủ, thực sự không được thì dụng tới tuyệt chiêu.
Lúc đầu Lý Chiêu cứ nghĩ Nhạc Chức nghe được tin này sẽ rất vui vẻ, nhưng hiển nhiên lại không có. Mặt đầy mây đen thế này, là sợ nàng quấy rối thanh tu nên không nguyện ý ở cùng nàng hả? Con người ta đều có thất tình lục dục, nghe nói phàm nhân phải trải qua tình kiếp mới có thể đắc đạo thành tiên. Nếu tình kiếp của Nhạc Chức là nàng thì tốt biết bao! "Không phải muốn Bắc Sơn sao? Cũng cho ngươi rồi sao vẫn không vui?"
Nhạc Chức giật giật khóe miệng nói: "Ta đương nhiên vui vẻ a! Chỉ là lo lắng cho ngươi, thế mà tin lầm Lương Bẩm Thiên dời sai vị trí."
"Thật sao? Vậy ngài đây thật sự quá lo lắng rồi." Lý Chiêu cười gãi gãi tay Nhạc Chức nói: "Đợi ở đây nha, ta đi lấy thuốc."
"Đừng đi, không đau đâu mà." Nhạc Chức ngồi dưới đất kế rương sách, tiện tay cầm quyển sách lật xem. Hôm Đồ Chu mất tích cho một miệng lớn tiên khí cũng không chống đỡ được mấy ngày, nàng phải nhanh chóng tìm cách khác mới được. Nàng đã hứa với A Trản sẽ không dùng tiên khí giúp tiểu hoàng đế kéo dài tính mạng nữa, dù không đành lòng cũng phải làm, không thể vì muốn giúp tiểu hoàng đế sống thêm mấy ngày mà góp cả mạng mình vào a?
Lý Chiêu nhẹ giọng lẩm bẩm một câu: "Tim ta đau."
Nhạc Chức cho là mình nghe lầm, khiếp sợ nhìn về phía bóng lưng gầy gò của tiểu hoàng đế. Nhất định là nàng nghe lầm!
*
"A Kính, tỷ nói xem nếu cục đá ngốc thích Hoàng đế thật thì biết làm sao bây giờ a?" A Trản vẫn đang sầu chuyện này.
Thương Kính đưa tay kéo khóe miệng A Trản lên, cười nói: "Đừng lo, ta sẽ không để chuyện đó xảy ra."
"Hả?" A Trản nhớ tới Thương Kính bất ngờ hôn A Chức, bất an nhướng mày: "Có ý gì vậy? Tỷ tính câu dẫn A Chức rồi vô tình vứt bỏ muội ấy hả? Ta biết tỷ có ý tốt, nhưng làm như vậy sẽ tổn thương A Chức rất lớn a..."
Thương Kính dùng sức xoa xoa mặt A Trản, cười to nói: "Muội nghĩ cái gì vậy? Ta mà làm như vậy thì làm sao bọn ta còn làm bằng hữu được nữa, A Chức sẽ hận ta lắm a! Với cả ta cũng đã có người trong lòng."
A Trản nghe xong lời này lập tức tinh thần tỉnh táo, nổi máu bát quái nhiều chuyện, không còn để tâm chuyện Nhạc Chức. "Chuyện là như thế nào a? Nhanh kể rõ cho ta nghe xem nào, là người hay yêu, là nam hay nữ, là già hay trẻ?"
Thương Kính không giấu được ý cười: "Người. Nữ. Trẻ. Còn muốn hỏi gì nữa không?"
"Có có có!" A Trản cũng bị dáng vẻ hạnh phúc của Thương Kính lây nhiễm, vội hỏi: "Hiện giờ nàng đang ở đâu? Sao không đi cùng tỷ?"
"Đầu thai chuyển thế, ta cũng đang tìm nàng đây!" Thương Kính bất đắc dĩ nói.
Nhiệt tình của A Trản lập tức tiêu tán hơn phân nửa, nàng thực tình coi Thương Kính là bằng hữu, trong lòng nghĩ gì cũng không giấu giếm: "Nàng cũng đã đầu thai chuyển thế, sao tỷ còn chưa bỏ xuống a? Không biết kiếp trước hai người yêu nhau thế nào nhưng kiếp này nàng đã chẳng còn nhớ gì a. Tỷ có nghĩ tới chuyện, khi tìm ra nàng thì nàng đã yêu người khác không?"
"Yêu phàm nhân khác hả? Không sao, phàm nhân kia rồi sẽ chết già, ta kiên nhẫn chờ không phải được rồi sao?" Thương Kính không lo lắng chút nào.
"Nàng cũng sẽ chết a!" A Trản có hơi hoang mang rồi.
Thương Kính lắc đầu cười khẽ: "Không. Ta sẽ không để cho nàng chết."
"Thôi được. Thế biển người mênh mông, tuổi thọ phàm nhân lại ngắn, tỷ không sợ lúc tìm thấy nàng thì nàng đã già hoặc là lại chuyển thế a?" A Trản muốn khuyên Thương Kính buông tay. Dựa vào tính tình của Thương Kính, nếu phát hiện người trong lòng đã yêu người khác làm sao có thể kiên nhẫn chờ được? Loại thảm kịch này nàng đã thấy quá nhiều, yêu trải qua trắc trở xông xáo Địa Phủ thăm dò được tin tức chuyển thế của tình nhân, ngàn dặm xa xôi tìm tới cửa quấy rầy cuộc sống đang an lành hạnh phúc của người khác. Cần gì chứ? Cũng chỉ tổn thương mình tổn thương người mà thôi.
"Sợ chứ." Thương Kính đắng chát nói: "Sợ nhất chuyện này."
A Trản đùa giật váy ngắn xuống, đùi ngọc đan chéo thướt tha nằm trên giường nhìn Thương Kính nháy mắt nói: "A Kính, quên nàng đi! Tỷ thấy ta thế nào?"
Thương Kính thổi phù một tiếng cười: "A Trản muội có bị bệnh không vậy! Muốn câu dẫn ta yêu muội sau đó hết hi vọng với nàng hả?" Nàng cũng biết A Trản chỉ đang đùa giỡn.
"Suy tính một chút a?" A Trản ngoắc ngoắc chân.
"Ta vốn đã yêu muội rồi! Vừa gặp đã yêu. Nhưng không phải loại yêu kia." Thần sắc Thương Kính bỗng nhiên nghiêm túc: "Người lần đầu động tâm, làm sao dễ dàng buông xuống được a!"
1
A Trản rất tán thành gật gật đầu nói: "Đúng thật. Ta coi như bạc tình bạc nghĩa, mấy ngàn năm nay trải qua nhiều đoạn tình cảm như vậy, hơi xa xưa một chút thì ngay cả tên họ bộ dáng đều không nhớ được, chỉ có người đầu tiên, ta cùng hắn nắm tay thưởng nguyệt khi nào cũng còn nhớ rõ." Nghe nói sớm đã thành tiên, đã lâu như vậy rồi, nàng vẫn không nhịn được nghe ngóng tin tức người kia.
"Ừm. Cho nên A Chức của chúng ta dù có là thần tiên hay không cũng tuyệt không để muội ấy yêu Hoàng đế. Yêu phàm nhân quá thống khổ, Hoàng đế chết xem như là hết, nhưng để A Chức lại một mình thì biết làm sao?" Thương Kính vỗ vỗ chân A Trản nói: "Mau mặc y phục vào đi, ngoài cửa sổ có người nhìn thấy thì sao? Ta cũng cần phải trở về."
"Ở đây với ta không tốt hơn sao?" A Trản lưu luyến không rời lôi kéo tay Thương Kính.
1
Thương Kính cũng không muốn đi, nhưng nàng phải đến tìm Cù Thanh Liên thương lượng chút chuyện.