“Nói như vậy, những người lúc trước chạy đến, kể cả ba vị đều vì món bảo vật xuất thế kia?” Lộ Thắng nghe ra nội dung chủ yếu từ trong giải thích của Nhan Khai.“Có thể nói như vậy.” Nhan Khai gật đầu: “Trên đời này yêu ma hoành hành, người trừ linh chúng ta chạy đến, vì bảo hộ một phương an bình.”Lộ Thắng cười cười.
Lời nói này đến cùng có đáng tin hay không, hắn không biết.Hắn cân nhắc một phen, lại hỏi: “Nói cách khác, chuyện này, cứ như vậy kết thúc? Về sau Cửu Liên thành sẽ không có chuyện gì? Không có Yêu quỷ, cũng không có chuyện ngoài ý muốn, càng không có người chết vô duyên vô cớ?”Nhan Khai không biết Lộ Thắng hỏi như vậy là có ý gì, nhưng mà y nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Là như thế này, bảo vật kia đã bị người mang đi, rời xa Cửu Liên thành, bần đạo lập tức phải đuổi theo, nhìn xem chỗ nào có thể giúp đỡ.
Còn người chết… Không có lực lượng ngoại lai, chắc hẳn Cửu Liên thành sẽ khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.”Một bên Đoạn Dung Dung nhịn không được chen vào nói: “Vật đó hiện giờ đang bị mang đến Trung Nguyên, tất cả mọi người đuổi theo, chỉ một thành nhỏ như vậy, ai nguyện ý ở lại chỗ này chứ.”Nhan Khai đưa tay giật giật Đoạn Dung Dung, để nàng ít nói, y chắp tay với Lộ Thắng: “Thắng công tử, lần này đến đây, vội vàng không giúp được gì, tiền ta sẽ không cầm, về sau hữu duyên gặp lại.”“Như vậy sao được? Chẳng lẽ đạo trưởng muốn bản công tử nói không giữ lời?” Lộ Thắng nghiêm mặt, chân thành nói.Hắn vung tay lên: “Người đâu, đưa lên ngân phiếu!”Lập tức có thị nữ canh giữ ở ngoài nhanh chóng dâng lên một rương gỗ nhỏ tinh xảo.Lộ Thắng tiếp nhận rương, đặt nó ở trên bàn trước mặt mấy người, đem nó mở ra.
Bên trong để một chồng ngân phiếu thật dày.“Đây là thù lao của ba vị, lần này mặc dù không xảy ra chuyện gì, nhưng có đạo trưởng và Chuyên Phong tiểu thư ở đây, giúp Lộ gia tìm về người mất tích, phần công lao này, đáng giá cầm số tiền kia.” Lộ Thắng lại lần nữa chân thành nói.“Như vậy thì không khách khí!” Đoạn Dung Dung không đợi Nhan Khai cự tuyệt, lập tức đưa tay cầm ngân phiếu nhét vào túi: “Chuyên Phong tỷ tỷ, một lát ra ngoài chia!”Chuyên Phong lập tức lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hiển nhiên ba người đã thân quen.Nhan Khai thấy thế đành phải gượng cười ôm quyền.“Thắng công tử nếu muốn tìm pháp môn khắc chế quỷ vật, ngược lại có thể tiến về Trung Nguyên.” Y dừng một chút, chần chừ một lúc, lại bổ sung.“Bần đạo nhắc nhở một câu, Thắng công tử giết chết đầu Yêu quỷ trước đó, trên thân lưu lại khí tức, có khả năng sẽ dẫn xuất tai họa, nếu bên Quyển Nhân phủ chú ý tới công tử, có khả năng sẽ phái ra Yêu quỷ đến đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Công tử nên dùng máu dê đực chưa giao phối bôi lên toàn thân, như vậy Yêu quỷ có khả năng cho rằng ngươi đã chết, sẽ không làm khó dễ ngươi.
Mặc dù biện pháp này chỉ giới hạn ở phổ thông Yêu quỷ.”Lộ Thắng nghe vậy, lập tức chấn động trong lòng, ôm quyền nói: “Đa tạ đạo trưởng chỉ điểm!”“Nào có, nào có, như vậy, bần đạo cáo từ trước.” Nhan Khai đứng người lên ôm quyền hoàn lễ.“Tạm biệt đạo trưởng!” Lộ Thắng cũng không giữ lại y.Ba người lấy Nhan Khai cầm đầu, quay người đi ra khách đường, đi khỏi Lộ phủLộ Thắng đứng ở phía sau xa xa nhìn bóng dáng ba người, trong lòng không biết thế nào, có một loại cảm xúc mất mát khó hiểu sinh ra.
Loại thất lạc này,giống như thế giới mà mình muốn tiếp xúc, đang rời xa mình mà đi.Mãi đến ba người Nhan Khai rời đi hơn nửa canh giờ, hắn vẫn đứng nguyên trong khách đường, không nhúc nhích.“Công tử?” Tiểu Xảo rụt rè đi tới, kêu hắn một câu: “Nên dùng cơm.”“Ah!” Lộ Thắng như trong mộng mới tỉnh, ngẩng đầu lên, nhìn xuống sắc trời bên ngoài.Hắn hơi chỉnh lý y phục rồi đi theo Tiểu Xảo đến nhà ăn.Tiến vào nhà ăn, bên trong đã sớm ngồi không ít người.Lộ Toàn An đang ngồi trên chủ tọa, bên người thình lình ngồi Triệu bá rời đi lúc trước.
Lộ Thắng liếc mắt qua, còn chứng kiến mấy võ sư cùng rời đi lúc trước đều trở về.“Đại bá con đưa tin tới, Cửu Liên thành phong tỏa, hủy bỏ, hiện tại có thể tự do ra vào.” Lộ Toàn An nói khẽ, chỉ là tin tức tốt này cũng không mang đến tâm tình tốt cho ông.
Bởi vì một bên Lộ Khinh Khinh đoan chính ngồi, giống như bé ngoan được Nhị nương Lưu Thúy Ngọc đút cho ăn từng miếng một.
Thỉnh thoảng nước bọt thuận theo khóe miệng chảy ra, nhìn hoàn toàn mất hết dáng vẻ của người bình thường.Những người còn lại phần lớn không có tâm tình ăn cơm, trận nổ lớn trước đó, lại thêm nhiều người giang hồ đeo đao mang kiếm như vậy qua đường cái trước phủ đệ, tràng diện lớn như thế, ai không nhìn thấy?Lúc này tất cả mọi người đều đang lo lắng.“Đồ ăn lạnh rồi, mau ăn đi, ăn đi.” Lộ Toàn An thấy mọi người không có tâm tư ăn bèn làm người thứ nhất cầm đũa: “Triệu bá trở về, trong nhà cũng an toàn, mọi người…” Ông nói nói, trong lòng chua xót, không khỏi thở dài một tiếng.Triệu bá nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng bất đắc dĩ và áy náy, được Lộ gia cung phụng nhiều năm như vậy, ở thời khắc quan trọng nhất mình lại không có mặt, mặc dù bị nha môn nghiêm chỉnh điều đi, nhưng điều bọn họ đi một vòng trên núi phụ cận Bắc Băng Dương rồi trở về, thứ gì cũng không gặp được, chuyện gì cũng không phát sinh.
Vậy là chuyện gì?“Lệnh phong cấm đã giải trừ, vậy đại biểu hết thảy đều kết thúc.” Lộ Thắng nói một câu: “Mặc dù kết thúc vội vàng, cũng rất đột nhiên.
Nhưng đã kết thúc, mọi người cũng nên tiếp tục sinh hoạt, về sau để thị vệ cấm giới thật tốt, an bài tuần tra nhiều chút là được.”“Thắng ca nói đúng.
Vẫn nên tranh thủ thời gian ăn cơm đi, lạnh thì ăn không ngon…” Lộ Oánh Oánh ngồi tại chỗ nhỏ giọng phụ họa câu.“Gì mà Thắng ca Thắng ca? Phải gọi đại ca! Ăn ăn ăn, con chỉ biết ăn thôi à!” Bên trên Ngũ nương đưa tay muốn đánh nàng, lại nghĩ tới hiện giờ đang trên bàn cơm thì vội vàng nhịn xuống.Lộ Oánh Oánh rụt cổ một cái, không dám lên tiếng.Người một nhà lúc này mới yên lặng bắt đầu ăn cơm.Cơm nước xong xuôi, mọi người đã không còn gì để nói, Lộ Thắng tiếp tục trở về tu