Két két.Đóng cửa lại, Tống Chấn Quốc đi đến trước bệ cửa sổ, vừa hay nhìn thấy một con bồ câu đen mắt trắng đứng trên song cửa sổ đang tự mình chải vuốt lông vũ.Hắn thấy thế mừng rỡ, cấp tốc đi qua bắt lấy bồ câu, nhẹ nhành gỡ xuống một ống giấy nhỏ trên đùi nó.Đem ống giấy mở ra, bên trên rõ ràng viết một nhóm chữ nhỏ xinh đẹp: ‘Tống đại ca, chuyện Vương công tử, Quân Nhi sẽ giúp ngươi hỏi thăm.Ngoài ra, sắp đến lễ xông gấm, Tống đại ca có thể đáp ứng Quân Nhi hay không, lúc đó nhất định đừng tới thuyền hoa, nhất định đừng tới!’Tống Chấn Quốc sững sờ, tiếp tục xem tiếp.‘Hôm đó thuyền nương sẽ mượn danh nghĩa các cô nương, khắp nơi làm mánh lới gạt người, còn có chút an bài không tốt đối với Tống đại ca.
Đáp ứng ta, Quân Nhi sẽ xử lý tốt hết thảy, qua lễ xông gấm lần này, Quân Nhi sẽ đáp ứng cùng Tống đại ca về nhà…’Xem hết nội dung cuộn giấy, trên mặt Tống Chấn Quốc lập tức toát ra nồng đậm vui mừng.“Tống đại ca đáp ứng ngươi, nhất định không cho bọn hắn cơ hội!” Hắn mặc dù có chút nghi hoặc, dù sao lý do có điểm gượng ép, nhưng từ tín nhiệm đối với Quân Nhi nên không hoài nghi cái gì.Tống Chấn Quốc mau chóng tìm giấy, viết lên lời mình muốn nói, sau đó cuốn thành hình ống, cột vào trên đùi bồ câu đen.
Hai tay nâng lên bồ câu ném ra ngoài, bồ câu lập tức vỗ cánh bay đi.Bồ câu vỗ cánh bay lên, xông ra đại viện Tống gia, tại giữa gạch ngói màu đỏ thắm nhẹ nhàng lướt qua, xẹt qua từng con đường, vượt qua nóc nhà màu đen cao thấp không đồng nhất, rất nhanh thì đến Bách Tùng Giang, hướng một chiếc thuyền hoa màu đỏ đáp xuống.Bồ câu đen đáp xuống, dừng trước cửa sổ một sương phòng trên thuyền hoa, được một bàn tay tinh tế nhẹ nhàng bắt lấy.Quân Nhi nhanh chóng gỡ xuống cuộn giấy trên chân bồ câu, nhìn chung quanh một chút, nhanh chóng thả đi.“Đi đi, về ổ đi.” Nàng nhẹ nhàng nói.Bồ câu đen vỗ cánh bay ra ngoài, rất nhanh thì biến mất ngoài cửa sổ.Quân Nhi đóng lại cửa sổ, từ từ mở ra tờ giấy nhìn một chút.
Trên mặt lập tức lộ ra một tia nhu tình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vội vàng đưa cuộn giấy lên phía trên ngọn nến đốt.Nàng cầm trong tay, chờ cuộn giấy thiêu đốt chỉ còn một góc nhỏ xíu mới nhẹ nhàng mở cửa sổ ném ra ngoài, mặc kệ nó bay vào Tùng Bách Giang.Két két…Bỗng nhiên cửa phòng tự động mở ra, dường như có người từ ngoài đẩy cửa, Quân Nhi bị dọa đến bỗng nhiên xoay người, chưa tỉnh hồn đè lại bộ ngực phù phù trực nhảy, nhìn chẳm chằm cửa.Lấy lại bình tĩnh, nàng đi tới, nhìn thoáng qua chung quanh, không phát hiện bất luận động tĩnh gì, lại ngoái đầu ra bên ngoài nhìn một chút.Nơi này là gian phòng trang điểm bên dưới khoang thuyền, bởi vì Tống Chấn Quốc, nàng độc lập có được một gian phòng trang điểm, chung quanh cũng không có người nào, tỷ muội khác đều đi tiếp đãi khách nhân bên trên.Bên trên hành lang trống rỗng, không có một người.Quân Nhi nhẹ nhàng thở ra, quay đầu trở về phòng, khóa cửa, lại tăng thêm một cái chốt.Nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, cầm lấy lược, nhẹ nhàng chải đầu.
Mỗi khi tâm tình nàng ba động, chải đầu luôn có thể để nàng dần dần an tĩnh.Không ngờ vừa mới cầm lấy lược, sắc mặt nàng chợt biến.Chỉ thấy trên mặt bàn gỗ dưới cái lược, thình lình có một hàng chữ dùng bút lông màu đen viết: ‘Lễ xông gấm nhất định phải ra tay, đừng quên thân phận của ngươi.’Quân Nhi cắn môi, trong mắt hiện lên vẻ giãy dụa.
Do dự một chút, nàng mới dùng bút lông nhẹ nhàng viết ‘Ta biết ’, sau đó đưa tay xóa đi chữ viết, chỉ để lại một đoàn vết bẩn màu đen.Lại ngẩng đầu, nàng nhìn gương mặt mơ hồ của mình trong gương, trong lúc nhất thời có chút ngây dại.Nàng biết đó là cảnh cáo, cảnh cáo nàng đừng làm chuyện gì ngoài định mức, nhưng còn tốt nội dung cuộn giấy chưa bị phát hiện.“Đáng tiếc… Không thể bên cạnh Tống đại ca…” Trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên một tia tiếc nuối và kiên quyết.Chủ nhân muốn thu thập người sinh ngày âm, hơn nữa còn muốn người giờ âm tháng âm năm âm.
Mà Tống Chấn Quốc chính là một trong những mục tiêu.Vì bắt người, hết thảy ngoài ý muốn đều chuẩn bị xong.
Chỉ chờ nàng ở lễ xông gấm hẹn hắn đến đây.Nhưng nàng lại không ngờ mình chậm rãi thích Tống Chấn Quốc chính trực hào sảng, sùng bái, hâm mộ, muốn ỷ lại và dựa vào…“Tống đại ca… Quân Nhi mệt mỏi quá… Mệt mỏi quá…” Quân Nhi nhẹ nhàng sờ khuôn mặt mình, một giọt nước mắt thuận theo khóe mắt im ắng trượt xuốngq.… ….
..
.
.
.
.
.
.
.Ở một hẻm núi nhỏ một chỗ ngoài thành.Bành!!Lộ Thắng hồi chưởng, ầm vang đem hòn đá thô to sau lưng đánh thành khối vụn, một tay đánh hòn đá chia năm xẻ bảy, rải rác trên mặt đất.Bành bành bành!!Lộ Thắng tấn mãnh quay người, liên hoàn xuất chưởng, đem mấy khối đá còn lại bên người đánh thành khối vụn.Bột đá xám trắng chậm rãi tản ra, có chút sặc người.Lộ Thắng chậm rãi thu công, song chưởng hợp nhất từ từ chìm xuống đan điền đứng lại.“Đao pháp, chưởng pháp của ta đều đã đủ, còn khiếm khuyết một bộ pháp khinh công, còn có ám khí nơi xa cũng cần bổ sung, nếu không vạn nhất khoảng cách vừa xa lại gặp cái đối thủ loại hình đánh tầm xa thì phiền toái.” Lộ Thắng chậm rãi bình phục nội công, trong lòng suy nghĩ.“Mặt khác, Ngọc Hạc công hấp thu kình lực của Hắc Hổ đao, đạt được tăng lên chất biến.
Nhưng tăng lên này dựa vào bột phấn quỷ vật lưu lại.Chi tiết và quá trình dung hợp trong đó, nếu chỉ dựa vào bản thân, cần kinh nghiệm và tìm tòi thật sự quá nhiều, đây là độ khó cùng loại với sáng tạo võ học, căn bản không có khả năng một người hoàn thành.”Chính hắn về sau thử làm qua đột phá trên nội ngoại công khác, đáng tiếc không được, qua mấy lần đều lấy kết quả thân thể kinh mạch thụ thương kết thúc công việc.
Mà trong nhiều lần nếm thử, sinh ra kết quả cùng hắn dự liệu hoàn toàn khác biệt.“Kinh nghiệm võ học không đủ phong phú, muốn tự sáng tạo đột phá công pháp hạn chế, xem ra không được.” Lộ Thắng hiểu rõ trong lòng:“Ngọc Hạc công hấp thu kỹ xảo kình lực của Hắc Hổ đao, sinh ra biến tốt, nhìn như đơn giản, trên thực tế hẳn là mô phỏng qua vô số lần, cuối cùng mới là được kết quả tốt nhất.
Nếu ta muốn tiếp tục tăng lên võ học, nhất định phải tìm tới càng nhiều đồ vật Yêu quỷ lưu lại.”Sau khi thu công, Lộ Thắng đi đến bên một cây đại thụ, gỡ xuống áo khoác khăn mặt mình treo, dùng khăn mặt lau mồ hôi trên người.“Nên thử một chút xem uy lực tầng thứ ba của Hắc Sát công như thế nào.” Hắn cho tới nay đều không toàn lực hành động, nếm thử tầng thứ ba Hắc Sát công rốt cuộc mạnh cỡ nào, hiện giờ thân thể khỏi hẳn, vừa vặn có