Một đầu tóc dài đen như mực, một mực kéo tới thắt lưng, rõ ràng nữ tử ngồi đối diện với nàng nhưng tóc đen vẫn che mặt cực kỳ chặt chẽ.“Là ta để hắn tới…” Nữ tử mang theo nụ cười trả lời nghi hoặc của Quân Nhi.“Không… Ngươi không thể như vậy….” Quân Nhi cảm giác toàn thân bất lực.
Một cỗ tuyệt vọng thâm trầm nhất tuôn ra từ đáy lòng, cấp tốc chiếm hết trong lòng.
Nước mắt giọt giọt thuận khóe mắt nàng dũng mãnh tiến ra.Nữ tử kia chậm rãi đứng người lên, hướng nàng đi tới.“Họ Tống là con mồi đã sớm định trước, ngươi muốn hắn chạy thoát? Đây chính là phá hư quy củ.
Cho nên, ta giả dạng ngươi truyền tin cho hắn đi tới… Hắn không những tới, còn đưa thêm hai cái huyết thực mới mẻ… Thật sự không tồi…”Bọn họ nhằm vào người sinh thần âm như Tống Chấn Quốc, bố cục lâu như vậy, tự nhiên tuyệt đối không cho phép buông tha một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao người như vậy đều là vật hi hãn.Quân Nhi chảy nước mắt, thân thể hoàn toàn không động đậy được, mặc cho nữ tử nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, sau đó cánh tay chậm rãi chui vào đầu nàng, giống như cắm vào, từ huyệt Thái Dương đâm vào, bắt đầu nhẹ nhàng quấy.Theo nữ tử quấy, ánh mắt Quân Nhi chậm rãi từ linh động trở nên quyến rũ động lòng người, sau đó da trên người cũng dần dần nhiều một tầng sáng bóng tinh tế mê người.
Thậm chí trong không khí phiêu tán ra từng tia từng tia hương khí, hương khí nhàn nhạt cực kỳ mê người.Nhưng nữ tử tóc dài lại chú ý tới, đáy mắt Quân Nhi vẫn như cũ còn một tia tuyệt vọng làm người đau lòng.“Ngươi tạm thời ngây ngô một mình trước đi, tỉnh táo một chút.
Họ Tống kia, ta sẽ để người khác đi làm.” Nữ tử phát hiện không đúng, nhanh chóng thu tay lại, hừ lạnh một tiếng, biến mất trong sương phòng.Chỉ để lại Quân Nhi một người ngồi ở trong phòng, hai mắt đẫm lệ mông lung.… ..
.
.
..
… .Tống Chấn Quốc mang theo hai người Trần Tiêu Vinh và Lộ Thắng lên thuyền hoa.“Tống công tử, Trần công tử, Lộ công tử, hiện tại là giờ lành, tiết mục của mấy vị đã sắp xếp xong, chỉ chờ ba vị quang lâm.” Vừa lên thuyền, thuyền nương đã cười khanh khách chào đón.“Quân Nhi đâu?” Tống Chấn Quốc cười hỏi.“Còn đang trang điểm, hôm nay Tống công tử cần phải thương tiếc người ta đó.” Thuyền nương thả nhẹ âm thanh cười nói.“Dễ nói dễ nói!” Tống Chấn Quốc không đè nén được nụ cười trên mặt, mang theo Lộ Thắng, Trần Tiêu Vinh cùng một chỗ, tiến vào một gian sương phòng đã chuẩn bị.Ba người vào chỗ, ngoài cửa sổ bóng đêm mông lung, có ánh trăng mơ hồ như sa mỏng chiếu rọi, rơi trên bệ cửa sổ.Thuyền nương cũng không rời đi, mang theo ba người vào phòng thì hai tay vỗ vỗ, lập tức cửa phòng liên tiếp nối đuôi nhau tiến vào nữ tử che mạng.Những cô gái này này tất cả đều chân chính mặc nội y, thân trên áo ngực màu trắng, hạ thân chỉ dùng một đầu sa mỏng che khuất giữa hai chân, sa mỏng còn là loại màu xanh nhạt hơi mờ.Thân thể tất cả nữ tử đều thướt tha, dáng người cân xứng, coi như mang mạng che mặt cũng có thể nhìn ra khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan thanh tú.Trong đó một nữ tử ôm một thanh tì bà, chậm rãi ngồi vào gian phòng, tố thủ nhẹ nhàng bắn ra.Tiếng nhạc uyển chuyển, ba người lập tức toàn thân chấn động, vốn bị trang phục cách ăn mặc của những cô gái này vẩy tới thân thể có chút phát nhiệt, thoáng cái càng làm cho máu nóng phun trào.Tiếng tỳ bà rất nhẹ rất nhẹ, tựa như tình nhân ở bên tai nhẹ nhàng nói nhỏ, một hồi tiếng nhạc êm tai nhu hòa chậm rãi chảy tới.
Ba người nghe được sắc mặt ngơ ngác, hơi có chút say mê.Rất nhanh lại là thịt rượu đưa lên, tất cả đều là các món thuần một sắc tư âm tráng dương.Sắc mặt Tống Chấn Quốc hồng nhuận, cười không ngừng khuyên Lộ Thắng cùng Trần Tiêu Vinh ăn.Lộ Thắng ăn hai cái thì không kẹp nhiều, chỉ ngồi tại chỗ nghe hát.Một bữa cơm, ăn trọn vẹn hơn một canh giờ, đổi ba nhóm mỹ cơ, ba người đều uống có chút tận hứng.“Nói đến, thuyền hoa này vốn không cho tiếp xúc da thịt, nhưng mà hôm nay không giống dĩ vãng, thuyền nương đáp ứng ta, chỉ cần đêm nay chuộc thân Quân Nhi, bên trong mỹ cơ trước đó, tùy ý ba người chúng ta chọn lựa ngủ đêm.” Tống Chấn Quốc có chút cười đắc ý nói.“Thật hay giả?” Trần Tiêu Vĩnh cũng lần đầu tiên nghe loại chuyện này: “Nhưng thuyền hoa này từ trước tới nay chưa bao giờ đoạt thanh lâu buôn bán.” Hắn lộ vẻ kinh ngạc nói.“Cho nên ta mới cao hứng, mỹ cơ nơi này, không phải người bình thường có thể đụng, hai vị hiền đệ không cần khách khí, ta có Tiểu Quân, nữ tử khác đều không để trong lòng, các ngươi ngược lại có thể chọn lựa một hai.” Tống Chấn Quốc cười nói.“Mới lạ như thế.” Lộ Thắng liếc nhìn bên ngoài, sắc trời dần dần muộn, cũng không biết trên thuyền qua bao nhiêu thời gian.
Bên ngoài khách đi tới đi lui cũng dần dần ít đi rất nhiều, trước trên boong thuyền còn ngẫu nhiên có thể nghe được một chút xíu tiếng nói chuyện, hiện tại gần như không có.“Không bằng chúng ta tới chơi ném thẻ vào bình rượu, hôm nay là lễ xông gấm, nếu thành tích ném thẻ vào bình rượu không tệ, còn có thể ngoài định mức đưa tặng phục vụ.” Tống Chấn Quốc một mực đợi ở thuyền hoa, đối với mấy quy củ này đều rất quen thuộc.Lộ Thắng không có dị nghị, Trần Tiêu Vinh cũng cười đáp ứng.Ba người bắt đầu để nữ tử thuyền hoa chuyển đến ném thẻ vào bình rượu và hoa tiễn.
Tống Chấn Quốc cái thứ nhất cầm lấy mũi tên ném trong ấm, Lộ Thắng và Trần Tiêu Vinh ở bên cạnh nhìn.Ngẫu nhiên ném trúng, nữ hài bên cạnh vỗ tay cười duyên lớn tiếng khen hay.
Trần Tiêu Vinh đã uống đến có chút say khướt, đưa tay kéo qua một nữ hài nhỏ nhắn xinh xắn nhỏ giọng trêu chọc, bầu không khí mập mờ.Phương thức ném thẻ vào bình rượu là dùng mũi tên ném vào một cái bình lớn như cái ấm, xem như trò chơi nhỏ lưu hành, vô luận văn nhân nhã sĩ hay dân chúng tầm thường, đều lưu truyền rất rộng.Lộ Thắng tính một canh giờ, tùy ý hỏi một nữ hài bên cạnh: “Các ngươi nơi này trễ như vậy còn không đóng cửa a?”“Đúng vậy, không đóng cửa.” Nữ hài nhìn hắn mỉm cười.Lộ Thắng nhìn nụ cười của nàng, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không thể nói chỗ nào không đúng.
Suy nghĩ một hồi không có đầu mối bèn tiếp tục nhìn về phía Tống Chấn Quốc.Ba người chơi một lúc.“Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên đi rửa mặt, một lát lại đến bồi mấy vị công tử.” Một vị mỹ cơ dẫn đầu mở miệng mỉm cười nói.“Đi đi, đi đi.” Tống Chấn Quốc khoát tay nói.Một nhóm mỹ cơ nối