Ông lão quay người nhàn nhạt nhìn Karl, ánh mắt vô hồn khiến Karl rùng mình, hắn chậm rãi nói.
"Phương pháp thiền đã học sao?"
"Thiền? Phương pháp hít thở trong tờ giấy?" Karl có chút không xác định.
Ông lão gật đầu: "Thiền trong lúc nhắm mắt đó là điều đầu tiên mà thôi, ta nhìn ngươi cũng mới thu nạp một chút năng lượng tối."
"Vâng, đã có thu nạp một chút." Karl gật đầu.
Ông lão kết ấn, ánh mắt nhìn thẳng Karl rồi nói.
"Hãy thiền một cách chủ động, có nghĩa ngươi không cần phải ngồi thiền như quyển da dê được ghi.
Nhìn đây ta chỉ làm một lần duy nhất."
Ông lão rất nhanh dường như tiến nhập một loại trạng thái, sau đó hắn đi từ cửa đến vị trí cuối phòng tập.
Bước đi của hắn nhẹ nhàng cực kì.
Khi hắn đến cuối phòng hắn quay đầu lại.
"Đây là bài huấn luyện của hôm nay, ngươi chỉ việc tiến nhập trạng thái và đến cuối phòng." Ông lão nói xong biến mất trong bóng đêm.
Căn phòng lờ mờ, chỉ có một ngọn đèn ở giữa sân.
Karl kết ấn theo ông lão dựa theo phương pháp hít thở để dần dần tiến nhập vào trạng thái.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, khi hơi thở của hắn ở tần suất nhất định hắn thu thập năng lượng vào cơ thể của mình bắt đầu từ từ tiến về cuối phòng tập.
Kẽo kẹt !!
Karl giật mình, lúc hắn quan sát ông lão di chuyển gần như không phát ra âm thanh.
Khi hắn đi được 2 bước thì sàn gỗ phát ra âm thanh vang vọng khắp phòng.
Hắn nghĩ thầm, sàn này rỗng.
Với sức nặng của hắn sẽ phát ra âm thanh liên tục khi đi về cuối phòng.
Nhưng hắn không biết cách hắn 3 bước chân có vô số châm sắt nhỏ li ti được giấu dưới sàn gỗ.
Phập!!!
— QUẢNG CÁO —
Những chiếc kim châm nhỏ bé xuyên thấu sàn gỗ cắm thẳng vào lòng bàn chân của Karl.
Hắn giật mình, những chiếc kim châm tuy không đau đớn nhưng mang lại cho hắn cảm giác nhức nhối.
Hắn từ từ lui về phía cánh cửa, khi bước chân của hắn chạm thềm đá gần cửa, hắn mới nhìn lại những vết thương ở lòng bàn chân của mình.
Lòng bàn chân đã rướm máu nhòe nhoẹt cả lòng bàn chân, mặc dù không đau nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến cảm nhận tại bề mặt tiếp xúc khi bàn chân chạm đất truyền đến bộ não.
Lão giả tại góc phòng khẽ thở dài lắc đầu.
"Hôm nay đến đây thôi, ngươi hãy về tập luyện cho tốt, khi nào ngươi đủ tự tin thì hãy đến đây thử một chút."
Đang suy tư làm cách nào để thông qua sàn gỗ thì Karl nghe tiếng nói của lão giả tại góc phòng.
"Vâng, cám ơn ngài vì bài luyện tập."
Hắn vội vàng lau vết máu còn lưu lại tại lòng bàn chân, đứng dậy đặt tay lên ngực cuối gập người xuống rồi từ từ thối lui ra cửa phòng.
Sau khi trở về phòng, hắn lôi cuộn băng gạc trong ba lô quấn tại lòng bàn chân của mình.
Hắn nghĩ sàn gỗ chỉ là nơi luyện tập trọng lượng của bản thân tùy thuộc vào độ nhanh nhẹn và phản ứng cơ thể.
Trong lòng hắn suy nghĩ một hồi rồi ngủ thiếp đi.
Một bóng trắng mờ ảo trong suốt vẫn theo dõi nhìn chăm chú đến khi hơi thở của hắn đều đặn.
Sáng hôm sau.
Karl bị đánh thức bởi tiếng đập cửa phía ngoài phòng.
Giọng nói của Ruka vọng vào bên trong.
"Này Karl, dậy tập trung, đội trưởng gọi ngươi có việc."
"Được rồi, cái này ta sẽ qua ngay." Karl sựt tĩnh, ánh mắt lờ mờ nhìn sang đồng hồ ma năng đã điểm mười giờ.
Hắn vội vàng thu thập cá nhân một chút rồi bước ra khỏi phòng.
Ruka đang đợi phía bên ngoài, hắn nghe tiếng mở cửa quay đầu nhìn lại thấy Karl đang đứng tại cửa phòng, hắn cười nói.
— QUẢNG CÁO —
"Hôm qua thế nào, lão sư phụ có hay không chỉ điểm ngươi một chút gì?"
Karl lắc đầu cười khổ, hắn thật ngoại trừ đi được ba bước bên ngoài thì hầu như không tiến thêm một bước nào nữa.
Một số kim châm dưới sàn gỗ đã xuyên thấu lòng bàn chân của hắn đến mức không có cảm giác đau, chỉ nhức nhối một chút.
Sau khi trở về căn phòng của mình thì cơn buồn ngủ ập tới đến mức không biết gì cả.
Ruka vỗ vai hắn rồi nói : "Ngươi đi qua bên phòng đội trưởng họp mặt, chúng ta có việc phải làm, ngươi khá may mắn khi vào đây đã có nhiệm vụ rồi."
Karl cái hiểu cái không gật đầu thì Ruka nói tiếp.
"Trước lúc ta mới vào, khoảng chừng hai tháng sau ta mới nhận nhiệm vụ đầu tiên, ngươi biết đó.
Lúc ấy nhiệm vụ của ta là đi trinh sát vùng đồi Hive." Ruka ngao ngán thở dài.
"Một lần kia ta làm nhiệm vụ, đụng ngay con Grozilo.
Con mẹ nó ngươi biết ta sợ hãi đến mức nào sao? Kĩ năng chiến đấu của ta mặc dù không tốt