Đa phần các chủ cửa hàng buôn bán sinh ý tại thành phố Stoat trả chi phí rất đắt đỏ, nên sẽ được ưu đãi chế độ thêm 2 lính gác túc trực tại cửa hàng.
Karl lật chiếc rương ra một cách nhẹ nhàng, hắn nhìn thấy một phần linh kiện xếp chồng lên, một hộp công cụ sữa chữa.
Hắn trải miếng vải gần đó sắp xếp vào và gói lại, lận phía trước ngực.
Sau khi kiểm tra những chiếc thùng còn lại, để tránh nghi ngờ, hắn chỉ lấy thêm hai động cơ mini và một số ma thạch cấp 1 bỏ túi quần.
Hắn quay lại kiểm tra đồng hồ ma năng.
" Sắp đến giờ đổi gác phiên trực của bọn lính, mình phải mau chóng lui lại thôi, nếu bị phát hiện sẽ không có kết cục tốt." Karl nghĩ thầm.
Hắn dứt khoát tiến tới lại gần cửa chính đang khép hờ, hé nhẹ cánh cửa.
Từ trong khe cửa phản chiếu ánh sáng từ bên ngoài lùa vào.
Gã lính gác bên ngoài vẫn còn ngủ gật.
Karl nín thở, điều chỉnh tiếng tim đập của của mình chậm lại, ánh mắt theo dõi tên lính.
Hắn quay lại nhìn tên nhân viên vẫn ngáy đều đều.
Khi thấy đội tuần tra thành phố vừa đi ngang qua, hắn mở từ từ cánh cửa chuồn ra ngoài, khép hờ cánh cửa và biến mất trong bóng tối.
"Hả !!" Tên lính gác giật mình, quay đầu nhìn lại, gió lùa vào khe cửa khiến nó mở ra nhè nhẹ."
Không nghĩ tới lại không đóng cửa, mình lú lẫn quá rồi." Hắn gãi đầu, dụi tèm nhem con mắt nhìn lại chiếc đồng hồ được đặt chế làm từ nguồn năng lượng ma thạch.
"Đến giờ đổi ca rồi sao?" Hắn nghĩ thầm trong bụng, và đi lên gọi tên lính gác đổi phiên trực.
Sáng sớm, sau khi tẩy xong khuôn mặt nhám xạm của mình.
Karl kiểm tra trong túi của mình chỉ còn 25 cats, hắn cười khổ.
"Phần này chỉ mua được một mẫu bánh mì đen, số tiền lão Han cho không còn bao nhiêu hết." Karl lắc đầu.
Dưới sảnh nhà trọ, vẫn ồn ào náo nhiệt, thậm chí có một vài tên gây rối đánh nhau vì nhìn không hợp mắt.
Hậu tận thế, các thế lực như đội quân Thánh Chiến và Đế Quốc tập trung một lượng lớn nhân loại càng quét trống ra một vùng lãnh thổ.
Thỉnh thoảng sẽ có từng nhóm sinh vật biết dị di cư đến, và những cuộc tấn công không bao giờ có hồi kết vì những mâu thuẫn xảy ra thường xuyên.
Đại tai nạn, khí hậu biến đổi thành thời tiết khắc nghiệt, các chủng tộc như Tộc Sherk , Tộc Hive, Tộc Người Kiến, Tộc Người Cá, đều thành lập một phần lãnh thổ cho riêng mình ở những nơi thời tiết theo một ý nghĩa nào đó con người sẽ bị hạn chế.
Như Tộc Người Kiến, họ thành lập một nơi xa xôi ở phía Đông Nam, các cơn bão tuyết bao phủ quanh năm đến mức nhìn xa xa không thấy gì ngoài những kiến trúc hoang tàn.
Khu căn cứ của Karl đã từng là thuộc quản chế của đội quân Thánh Chiến.
Trong một lần thú triều đụng độ với những con Breast Thing khổng lồ, hầu như không ai sống sót ở khu vực đó.
— QUẢNG CÁO —
Một phần tư lãnh thổ của đội quân Thánh Chiến bị bao phủ bởi những sinh vật biến dị.
Karl khá may mắn khi một đội buôn vớt hắn trong đống đổ nát, và bị bán làm nô lệ cho Đế Quốc.
Karl xuống sảnh của nhà trọ, vẫn náo nhiệt như mọi khi, vài tên thợ săn tiền thưởng đang dòm ngó những người có mặt trong sảnh.
Những thợ săn này chịu quản chế theo quy định của Đế Quốc thuộc thế lực Tech Hunter.
Mỗi một cái tên và khuôn mặt được đính trên những tờ truy nã thường có giá từ 30 ngàn đến 50 ngàn cats, số tiền đủ để những tên thợ săn điên cuồng.
Đi ra nhà trọ, men theo con đường đất dẫn tới khu chợ đen, Karl đến sạp hàng của Bobby và nói:
"Ta có một số thứ cho ngươi, ngươi có hứng thú không?"
Đang ngán ngẫm vì mấy ngày nay không thu được nguyên liệu thiết yếu, Bobby quay lại theo tiếng nói đàng sau truyền tới.
"Ồ! Anh bạn, ngươi có thứ gì? Có thể cho ta xem một chút không?" Bobby thấy Karl vội vàng đứng dậy hỏi.
"Một số linh kiện và động cơ mini, không biết ngươi có ăn nổi hay không?"Karl nheo mắt nhìn Bobby.
"Đâu đâu, ngươi lấy ra ta xem nào." Bobby nhìn Karl, một hồi tìm kiếm cũng không thấy hắn mang theo ba lô hay gùi tre.
Karl ra dấu im lặng rồi kéo Bobby vào một góc và nói: "Thứ này ta ăn trộm được ở cửa hàng robotics đầu con phố, ngươi sẽ thu ah"
Bobby khi nghe tới đồ ăn trộm bỗng nhiên lạnh cả người, vì chế độ của Đế Quốc rất nghiêm khắc, chỉ cần là buôn bán đồ ăn trộm nhẹ thì đi làm công ở các khu mỏ, nặng thì phế tay chân rồi bị bán làm nô lệ.
Hắn đắn đo suy nghĩ một lúc rồi vẻ mặt quyết tâm: "Ta mua hết, có bao nhiêu thu bấy nhiêu, cùng lắm thì đi sang thành khác bán."
Karl