Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"A.. chào .. sao lại là cậu?!"
"Sao không thể là tôi?"
"Cậu say xe sao?"
"Không"
"Vậy sao cậu ngồi trên?"
"Ai cấm ?"
"A..Không.." - "Nhưng.."
Cậu ta không thèm nghe cô nói tiếp, bật to nhạc điện thoại, cắm tai nghe vào, mắt nhắm.
"Ơ ..này.. thật quá quắt!"
Thừa Hạ bực mình. Từ đầu đã không ưa tên này rồi, hừ! Chơi game xuất ngày, có lòng tốt nhắc xong không thèm coi ra gì, giờ lại khinh thường cô rõ thế, cô cạch mặt!
Có hai loại đàn ông, một loại dịu dàng ấm áp như học trưởng, một loại thì lạnh lùng kiêu ngạo, giống như cậu ta. Cô khinh loại thứ 2!!
...
Với Thừa Hạ, đi oto là việc khó khăn , bởi cô say xe, là một loại kinh dị nhất trên thế giới.
Cô không thể thích ứng nổi với loại mùi xe này, sao không phun ít nước hoa mà nhất định cứ xuất hiện mùi này?
Vật "bất ly thân" của cô chính là khẩu trang y tế, thứ nhất là để chống say, thứ 2 là tránh bị chụp ảnh dìm. Ngủ để tránh say khi đồng bọn của bạn vẫn đang như cào cào châu chấu là một việc không nên, chỉ 3s thôi bạn sẽ có một bức ảnh để đời.
Và cô từng bị một lần, lên hẳn diễn đàn trường ! Trẻ trâu! Nghịch ngợm! Nhưng nhớ lâu! Thanh xuân sao tránh được!
Xe mới lăn bánh được 15 phút, cô đã cảm thấy chóng mặt rồi, người hơi lâng lâng, muốn ói!
Thế nhưng khắc tinh của cô đang ở bên cạnh, nhỡ cậu ta nhìn thấy thì sao? Liệu có cười mình không? Lòng tự trọng của cô khá lớn, nên việc để người khác thấy cảnh nôn thật là sự sỉ nhục, cảnh đẹp gì không phô ra lại phô ra cảnh nôn!
But.. nuốt sao nổi? Càng nhịn càng khó chịu ! Làm sao giờ?
Quay sang Tần Gia Phong, thấy cậu ta đang chăm chú chơi điện tử, say xe không thể ngăn cô mê game!
"Kỹ thuật tuyệt quá!"
Cô lên tiếng khen, cậu ta liếc nhìn cô một cái, mặt lạnh tanh, mặt thoáng chút cười, không nhìn kĩ khó phát hiện!
Nhìn vào điện thoại say càng say, bụng có chút không chứa nổi, cô che miệng, chịu không nổi
"Ọe..ọeee.."
Khó chịu, đói bụng, đắng họng, tồi tệ!
Cậu ta nhìn chằm chằm cô, tai vẫn nghe nhạc
".."
"Lau đi!"
Cậu ta đưa cô một tờ giấy ăn và một mẩu bánh mì để ngửi.
<>
Nội tâm Thừa Hạ gào thét!
Khóe mắt có chút rưng rưng, bình thường với người khác cô sẽ không khóc, chẳng hiểu tại sao nôn chước mặt người con trai này có chút mất mặt a, có cái lỗ nào chui xuống không ?!
"Hic, huhu..không được nhìn!"
Cậu ta có chút bất ngờ, hơi lúng túng. Trước giờ không có mấy tiếp xúc với con gái, giờ người ta khóc nhìn thảm hại, thấy khá thương, cậu ta hẳn không biết làm gì a!
Thấy cô không có dấu hiệu ngưng khóc, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô
"Đ.. đừng khóc!" - "Xấu lắm!"
Mặt mũi cô lem nhem, nhìn giống con mèo ngấm nước mưa..
Cô lấy giấy xì nước mũi, không liêm sỉ xì thật lớn
"Sụtt.."
".." Anh cạn lời với cô luôn, phải con gái không vậy?
"Anh không biết chê con gái xấu là rất bất