Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCó một ngày trời mưa tầm tã..
Có một ngày tâm trạng trùng trùng..
Ngày hôm nay, tôi thất bại..
Ngày hôm nay, tôi nếm trải cái bi ai của cuộc đời..
Ngày hôm nay, tôi thất tình..
Cũng là ngày hôm nay, tôi khắc sâu vào trong tâm trí nỗi đau đến thấu xương tủy của cái giá rét lạnh lẽo trời đông, của cơn mưa rào chẳng hề có dấu hiệu chấm dứt..
Lần đầu tiên, tôi cảm giác như bản thân đang hòa vào sự mạnh mẽ của thời tiết, giống như sự gào thét của thiên nhiên chính là gào thét cho nỗi buồn của chính bản thân mình..
Lần đầu tiên tôi biết thế nào là gia đình thực sự, tôi biết thế nào là yêu thương, là ghen tuông, biết thế nào là thầm thương trộm nhớ một người.
Lần đầu tiên biết cái gọi là trêu chọc, là cưng chiều..
Cuối cùng tôi cũng đã được nếm trải cái cảm giác nhìn được mà không thể nắm bắt, nếm trải cái gọi là bằng mặt nhưng không bằng lòng, cái gọi là người thì ở gần nhưng khoảng cách trái tim thì xa hàng vạn dặm..
Ngày hôm ấy nghe cái câu Không thích chỉ vì không hề rung động còn xót xa hơn là hết yêu vì trong lòng dành chỗ cho một bóng hình khác..
Lời nói ấy khác nào dội vài gáo nước lạnh vào sự hy vọng của tôi, cho dù là những tia hy vọng yếu ớt nhất còn vương lại..
Mặc cho từng cố gắng hoàn thiện bản thân mình bao nhiêu, thì anh ấy lại chán ghét bấy nhiêu..
Mặc cho những hy vọng và nỗ lực đến gần, chỉ cần tôi tiến đến một bước, anh ấy lùi cả chục bước, tôi tiến lên vài bước, anh ấy lùi những trăm bước..
Mặc cho có làm tổn thương tôi đến nhường nào, anh ấy cũng chẳng để ý..
Mặc cho bản thân thảm hại biết bao nhiêu, thái độ của anh cũng chỉ là mặc kệ..
Mặc tôi yêu anh ấy thật lòng, trong mắt anh ấy cũng chỉ là hạt cát bụi thổi qua, không giá trị, không bắt mắt, không hấp dẫn..
Anh ấy thà cho mình độc thân, cũng chẳng cần thương hại nhìn lấy tôi..
Tự hỏi bản thân cần sự thương hại của người khác làm gì khi có thể tự làm mình vui..?
Tự hỏi cần gì phải làm nữ chính ngôn tình khi có thể làm nữ chính nắm tự bắt được số phận của mình?
Tự hỏi trên thế giới nào có biết bao nhiêu thằng đàn ông, việc gì phải vì một người không yêu mình mà làm khổ mình?
Tự hỏi cần gì phải vì một người đàn ông xa lạ mà dằn vặt, chà đạp, hạ thấp bản thân..
Cũng có rất nhiều câu tự hỏi.. Cuối cùng mới rút ra được bài học cho chính mình..
Thất tình sao, có gì buồn?
Buồn nhất là không được ăn và không có tiền để ăn? Không được ăn thì sao? Chết đói! Đó mới là cái điều buồn tủi nhất!
Ngay cả khi không thể nuôi sống được chính mình, tạo thú vui cho bản thân, vậy còn mong chờ gì người khác tạo dựng niềm vui cho mình?
Cái gọi là chờ đợi để ăn quả ngọt? Mộng tưởng thôi, cái gì chẳng phải là do bản thân tự nắm lấy?
Từ công việc, địa vị, quyền thế, tiền bạc, thậm chí là tình thương, gia đình..
Thế cho nên, trời mưa