Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Trong tình yêu, người ta hay nói xứng với không xứng, so sánh cô với cô ấy cùng tình yêu với bộ váy này, chỉ có thể nói cô không xứng, tâm cô không đẹp, nếu bông hoa trên váy có thể chuyển màu, khi cô mặc vào, nhất định sẽ chuyển màu đen, còn cô ấy chỉ cần ướm thử, cũng đủ để bông hoa chuyển thành màu trắng tinh khiết! Như vậy đủ hiểu rồi chứ? Nhược Vũ tiểu thư?"
"Anh ? Sao anh biết tên tôi?"
Hắn nở nụ cười tà, nhìn sắc mặt, đủ biết là thành công hay thất bại, tay cởi bỏ chiếc kính đen. Mạnh Nhiên trước đó mới nhìn qua khe kính, thấy được đôi mắt màu bạc, mà giờ, nhìn thẳng, mới thấy rất có mị lực!
"H.. học trưởng.. Mạc Kha, Sao lại là anh?" - "Chị, là anh Mạc Kha đó! Chị, chị nói gì đi?"
Nhược Vũ bối rối, Nhã Tĩnh hồi trung học thích Tuấn Triết, sau đó chung tình với một mình Mạc Kha, giờ hắn lại đứng ra bảo vệ một người khác, sao mà chịu nổi?
Mạnh Nhiên nhìn cảnh này, bĩu môi lắc đầu, đúng là gặp phải con người vận đào hoa phiền thật, hay là cứ trốn đi thì hơn!
Mạnh Nhiên quay đầu chạy trốn, liền bị người đàn ông này bắt lại "Đi đâu?"
"Anh giải quyết nốt đi, cửa hàng của anh mà! Tôi đi về.."
"Muốn về?" - "Đúng đúng a, nơi này rắc rối quá!"
Mạc Kha nháy mắt cho bọn vệ sĩ "Khi nào bọn họ xin lỗi, thì cô mới xong việc!"
"Sao lại xong việc, chưa được về sao?" - "Cầm cái váy kia về mặc thì cô có thể về!"
"Ặc, mặc cái này sao? Hay là thôi đi! Cũng xa hoa quá rồi, hay anh mang về tặng bạn gái anh, rõ ràng tâm huyết của anh dành cho bạn gái mà?"
Mấy tên vệ sĩ đứng ngồi không yên, thằng thì cười khúc khích, cố ý né tránh ánh mắt sắc lẹm của hắn : Bạn gái, trêu ngươi à? Độc thân 22 năm nay thì lấy đâu ra bạn gái mà tặng?
"H..hừm! Nói chung là cô cứ mang về, nhiều chuyện quá vậy!"
"Rõ ràng.." anh mới là người nhiều chuyện, tôi về từ lúc nãy thì có phải dễ rồi hay không, bắt họ xin lỗi làm gì để rồi khó xử.
"Xin lỗi đi để cô ấy còn về, các người cũng không có việc làm sao mà cứ đứng đực ra đấy?"
Mạc Kha thu lại bộ dạng dịu dàng vừa rồi, trở lại mặt sát khí, không thương hoa tiếc ngọc.
"Anh Mạc Kha, chị ấy học cùng lớp với anh, anh nhớ không, chuyện cũng không có gì, hay là.. bỏ qua đi!"
"Gọi tôi là chủ tịch Mạc!" - "A... Anh.. chủ tịch Mạc.. ngài .."
"Tôi không định nói lần nữa!" - "Anh!"
Nhã Tịnh cản tay Nhược Vũ "Được rồi, để chị!"
"Mạnh Nhiên, là học tỷ, đúng là chị không nên cư xử như vậy! Xin lỗi em!" Nói xong quay đầu chạy một mạch. "Chị Nhã Tịnh, đợi em với, sao có thể cúi đầu xin