Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Em yêu anh. Em muốn khẳng định điều này ngay bây giờ, dù em biết, anh hiểu điều đó hơn ai hết. Em vốn không thích phim cổ điển, nhưng trong bộ phim "Sense and Sensibility", có một câu em nhớ nhất, đó là: "Trái tim em là của anh, và sẽ luôn luôn như thế". Với em cũng vậy. Trái tim em là của anh, bản thân em cũng là của anh và em sẽ luôn luôn yêu anh. Tới tận khi nào chúng mình chỉ là những ông bà già, quên cả việc ăn cơm hay quên việc mình vừa mới làm, thì em vẫn sẽ yêu anh."
Thừa Hạ và Hạ Thư tung hai bó hoa cưới, người bắt được nó, chính là người sẽ làm đám cưới tiếp theo.
Mạnh Nhiên đứng dưới khán đài, cảm xúc hơi lẫn lộn.. Cuối cùng thì, anh cũng có được hạnh phúc mà anh mong muốn, được ở bên người mà anh yêu, và cuối cùng.. cô đã dứt khoát từ bỏ.
"Muốn khóc thì cứ khóc! Giấy này, lau đi!" Mạnh Nhiên ngỡ ngàng, từ nãy giờ, Mạc Kha vẫn đứng đó, quan sát cô.
Mạnh Nhiên đón lấy khăn giấy, im lặng một lúc, thấy hắn không rút tay lại, cô nói "Cái váy này anh làm cho bạn gái anh sao?"
"Sao cô hỏi cái này?" - "Tự dưng tò mò, thì hỏi!" Ngay đến bản thân cô cũng không biết sao mình lại hỏi cái này!
"Cô chắc muốn tìm hiểu ?" - "Ừ? Có gì lạ lắm sao?"
"Không, tôi thấy lạ, vì người tôi muốn tặng, chính là em!"
"............." Mạnh Nhiên không nói gì, vậy lời dài dằng dặc hôm trước anh nói chính là nói về cô khiến cô bất giác đỏ mặt.
Thấy hắn không hề có ý muốn rút tay đang đưa khăn lại, mà cô cũng không biết phải làm gì, liền giữ nguyên tư thế, quay mặt đi.
Hai bó hoa cưới không biết có phải "tâm linh tương thông" hay không, mà cùng đáp ở một nơi, là phía hắn và Mạnh Nhiên. "............."
Mọi người nhìn theo hướng của hai bó hoa, thấy vậy, hắn cầm bó hoa tiến gần cô, theo đà, cô càng lùi về, hắn càng tiến đến.
Cô dừng lại, nụ hôn của hắn cũng theo đó mà chạm vào mặt cô, khiến mặt cô đỏ như trái cà chua, cô không hề có ý muốn đẩy hắn ra, vì biết, mọi người đang nhìn mình, đẩy ra chỉ càng thêm xấu hổ!
"Anh có biết mình đang làm gì không?" - "Tôi biết mình đang làm gì, bởi vì tôi thích em!"
Những người khách đứng gần đó nghe rõ mồn một lời hắn nói, òa lên với màn tỏ tình bá đạo của hắn.
Nơi này hầu hết mọi người đều vui, trừ Nhã Tịnh. Ngay cả Mạnh Nhiên dù bị mất đi tình yêu đầu, nhưng giây phút vừa rồi, phát hiện ra trái tim đập loạn xạ vì hắn.
Nhã Tịnh trước màn tỏ tình lãng mạn vừa rồi, lăn nước mắt. "Hết thật rồi!"
"Chị Nhã Tịnh! Chị không sao chứ? Không còn cách nào sao?" - "Em nói xem, tình yêu đầu của chị là tình yêu đơn phương, anh ấy lạnh nhạt với chị như vậy, một chút kiêng nể cũng có, thì muốn cướp cũng chẳng có cơ hội!"
Năm cuối trung học, Mạc Kha