Có thể chắc chắn, Mạc Danh Tùng này cũng không biết thân phận bối cảnh của Lâm Thiên.
Lúc này, Mai Tường Vân cũng mở miệng nói: “Lâm Thiên, bạn trai của tôi là nhân tài kiệt xuất, so với người như anh, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Trái lại Mai Tường Vân biết thân phận bối cảnh của Lâm Thiên, nhưng Mai Tường Vân ghét nhất, xem thường nhất là cậu chủ nhà giàu, đời thứ ba giàu có, cho nên cô ấy mới nói như vậy.
“Vậy sao?” Lâm Thiên chỉ cười.
Lúc này, ông chủ bưng bốn bát mì hải sản tới.
“Ông chủ.
Lâm Thiên gọi ông chủ.
“Thưa cậu, có chuyện gì sao?” Trên gương mặt ông chủ xuất hiện tươi cười.
“Tôi muốn bao hết quán này.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
“Bao hết sao?” Ông chủ ngẩn ra.
“Số tiền này, bao ông một ngày hẳn là đủ rồi chứ?” Lâm Thiên lấy một xấp tiền trong túi ra, khoảng chừng ba mươi lăm triệu
Ông chủ nhìn thấy ba mươi lăm triệu xong, đôi mắt lập tức tỏa sáng.
“Đủ rồi! Đương nhiên là đủ rồi!” Ông chủ ngạc nhiên vui mừng gật đầu.
Nhiều tiền như vậy, là lợi nhuận mấy tháng của ông ta đấy, bao hết một đêm có thể kiếm được ba mươi lăm triệu, trừ khi ông ta là kẻ ngốc, nếu không không có lý do từ chối “Một khi đã như vậy, mì cho hai vị này, đừng đưa cho bọn họ nữa, cầm đi cho hai con chó ở ven đường ăn đi.
Lâm Thiên chỉ hai con chó ở ven đường.
Cô nàng Mai Tường Vân khinh thường Lâm Thiên, nếu bây giờ để Lâm Thiên gặp được, không cho cô ấy chút ra oai phủ đầu sao được? “Anh...!Anh khinh người quá đáng!” Mai Tường Vân đứng dậy, trừng Lâm Thiên nói.
“Cảnh sát Mai, tôi làm như vậy, hình như không phạm pháp đúng không?” Lâm Thiên cười nói.
Mai Tường Vân kìm nén không nói nên lời, Lâm Thiên có tiền bao hết, tất nhiên là hợp pháp.
“Tường Vân, để anh đối phó loại vô lại này cho
Người đàn ông đeo kính viền vàng Mạc Danh Tùng kéo Mai Tường Vân, sau đó tiến lên trước, rõ ràng là muốn lấy lại danh dự
Mới đầu Mạc Danh Tùng nhìn cách ăn mặc của Lâm Thiên, anh ta cho rằng Lâm Thiên là một tên nhà nghèo, lúc Lâm Thiên lấy tiền ra, khiến anh ta vô cùng kinh ngạc.
“Ồ, nhân tài kiệt xuất muốn ra mặt à, nếu ngay cả chút việc nhỏ đó mà anh cũng không ứng phó được, vậy anh sẽ lãng phí hư danh này đấy." Lâm Thiên cười nói.
“Không phải là muốn bao hết sao? Anh nghĩ rằng tôi không trả nổi tiền à? Ông chủ, tôi trả năm mươi hai triệu năm trăm nghìn.
Đuổi hai tên vô lại kia đi!" Mạc Danh Tùng lấy một cái thẻ ra ném lên bàn.
Dưới cái nhìn của Mạc Danh Tùng, với cách ăn mặc của Lâm Thiên tuyệt đối không nhiều tiền hơn anh ta, tiền lương một tháng của anh ta mấy chục triệu
HỒ, muốn so tiền với tôi sao? Tôi tùy tiện lấy ra chút tiền tiêu vặt, cũng có thể đập chết anh” Lâm Thiên lộ ra tươi cười châm chọc.
Ngay sau đó, Lâm Thiên lại lấy một cái thẻ ra vỗ lên bàn: “Ông chủ, tôi ra ba trăm năm mươi triệu.” "Đây...!Đây là thẻ đen sao?”
Lúc Mạc Danh Tùng thấy thẻ trong tay Lâm Thiên, trong mắt lập tức hiện lên vẻ khiếp sợ.
Mạc Danh Tùng biết, thẻ màu đen này cần gửi ngân hàng ba mươi lăm tỷ trở lên, mới có tư cách lấy được thẻ này.
Mạc Danh Tùng tuyệt đối không ngờ tới, vậy mà Lâm
Thiên có thể lấy ra được thẻ này, trong lòng anh ta khiếp sợ cỡ nào có thể nghĩ tới.
“Một tên đời thứ ba của nhà giàu thổi tha không có bản lĩnh mà thôi." Mai Tường Vân khinh thường nói.
“Đời...!Đời thứ ba của nhà giàu sao?”
Trong lòng Mạc Danh Tùng ngầm kêu khổ, tuy anh ta không biết Lâm Thiên là nhà giàu nào, nhưng anh ta có thể chắc chắn, anh ta chắc chắn không đấu lại được người ba đời giàu có.
“Vị nhân tài kiệt xuất này, tôi ra ba trăm năm mươi triệu, anh còn muốn tiếp tục ra giả không? Nếu muốn tiếp tục, tôi sẽ theo đến cùng...!Lương một năm của anh, có lẽ không nhiều bằng tiền tiêu vặt của tôi đầu.
Trên gương mặt Lâm Thiên xuất hiện nụ cười nhìn chằm chằm Mạc Danh Tùng.
Tuy trong lòng Mạc Danh Tùng kêu khổ, nhưng mặt ngoài vẫn lộ ra bộ dạng trấn định.
“Hừ, một tên nhà giàu chỉ có thể sống bằng tiền dành dụm ba đời mà thôi.
Tường Vân, chúng ta đừng chấp nhặt với anh ta, chúng ta đi.
Chúng ta đổi nơi khác ăn cơm.
Mạc Danh Tùng nói.
“Mạc Danh Tùng, anh thật đúng là nhân tài kiệt xuất, không thể sánh bằng người ta, đều có thể nói ra tươi mát thoát tục, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy!” Lâm Thiên lắc đầu cười đáp.
“Loại người như anh, không có bậc cha chủ của anh, anh không có gì hết.
Có gì mà phải đắc ý” Mạc Danh Tùng xanh mặt nói.
Mai Tường Vân cũng đứng dậy: “Lâm Thiên, vẫn là câu nói đó, tôi coi thường loại cậu ấm nhà giàu, đời thứ ba nhà giàu như anh.”
Lâm Thiên lắc đầu cười, mình là đời thứ ba nhà giàu không giả.
Nhưng Lâm Thiên tự cảm thấy bản thân không làm chuyện gì xấu gì, cũng không làm chuyện độc ác mất tính người nào, nhưng Mai Tường Vân này chẳng phân rõ phải trái, biết mình là đời thứ ba nhà giàu xong, hoàn toàn nhận định mình là người xấu sao?
Sau khi Mai Tường Vân nói xong, lập tức xoay người định rời đi.
“Mai Tường Vân, đứng lại!” Lâm Thiên gọi cô ấy lại.
“Mai Tường Vân, phí sửa chữa một tỷ không trăm năm mươi triệu kia, đừng quên lấy cho tôi...!Nhớ kỹ, trong vòng ba ngày, tự mình đưa tới tay tôi." Lâm Thiên lộ ra tươi cười nói.
“Anh...!Lông mày của Mai Tường Vân nhíu chặt lại.
“Nhìn thấy chưa, đời thứ ba nhà giàu mà cô khinh thường, có thể ra lệnh được cho cô.” Lâm Thiên cười nói.
“Hừ, một tên đời thứ ba nhà giàu thối nát mà thôi.”
Mai Tường Vân giậm chân một cái, sau đó cùng rời đi