Thạch Hàn hơi gầy, ở trong mắt Trương Tuấn Kiệt toàn thân đầy bắp thịt, quả thật nhìn có vẻ không lọt nổi vào mắt.
“Ha ha, đúng là ngông cuồng, Trương Tuấn Kiệt tôi chưa từng gặp được đối thủ trong cùng thế hệ ở thành phố Bảo Thạnh, hi vọng cậu đừng quá yếu, như vậy không có ý nghĩa gì.” Trương Tuấn Kiệt cười nói.
“Tôi cũng có ý nghĩa như anh vậy, từ khi về nước tới nay, đã lâu rồi tôi không gặp được đối thủ, hi vọng anh đừng yếu quá, ra tay đi.
Thạch Hàn bình tĩnh nói.
“Hừ, dám cuồng vọng trước mặt Trương Tuấn Kiệt tôi như vậy, chịu chết đi!”
Trương Tuấn Kiệt trực tiếp vung quả đấm như bao cát ra, một quyền đánh về phía Thạch Hàn.
“Vèo!” Một quyền này của Trương Tuấn Kiệt mang theo gió mạnh, tràn ngập uy lực.
“Quá yếu!” Thạch Hàn lại lắc đầu.
Lúc quả đấm đến trước mặt Thạch Hàn, Thạch Hàn lập tức xòe bàn tay ra nằm lấy quả đấm của Trương Tuấn Kiệt.
Trương Tuấn Kiệt vốn vô cùng tự tin, lúc này sắc mặt thay đổi.
Trương Tuấn Kiệt muốn rút quả đấm của mình về, nhưng anh ta phát hiện sức mạnh của đối phương vô cùng kinh người.
Ngay sau đó, Thạch Hàn trực tiếp dùng lực xoay một "Á!"
Cùng với tiếng kêu thảm thiết thê lương, cả cánh tay của Trương Tuấn Kiệt bị xoay ba trăm sáu mươi độ.
Đồng thời Thạch Hàn xông thẳng tới trước mặt Trương
Tuấn Kiệt, nâng chân đá vào đầu gối anh ta một cái.
Đầu gối của Trương Tuấn Kiệt trực tiếp gấp khúc, gấp khúc ra một độ cong vô cùng khủng bố.
Đầu gối của Trương Tuấn Kiệt bị phế cho nên ngã nhào xuống đất, anh ta đau tới mức hít vào một hơi khí lạnh, cả người đều đang run rẩy.
Vừa vặn chỉ có hai chiêu, thắng bại đã phân.
Lâm Thiên nhìn cục diện chiến đấu, không thể không cảm thán, Thạch Hàn đúng là lợi hại quá rồi.
Trương Tuấn Kiệt nhìn có vẻ rất mạnh, nhưng ở trước mặt Thạch Hàn lại không đỡ được một chiêu sao?
Thạch Hàn đi tới trước mặt Trương Tuấn Kiệt, nhìn chằm chằm Trương Tuấn Kiệt trên đất lắc đầu nói: “Vốn đang định làm nóng người, nhưng mà anh quá yếu, ngay cả khiến tôi làm nóng người cũng không đủ tư cách” “Cậu...!Rốt cuộc cậu là ai, sao cậu có thể lợi hại như vậy?” Trương Tuấn Kiệt sợ hãi nhìn chằm chằm Thạch
Hàn.
Trước đây, Trương Tuấn Kiệt luôn rất tự tin với thực lực của mình, anh ta cảm thấy mình rất mạnh.
Nhưng vừa mới lĩnh giáo sức mạnh của Thạch Hàn xong, anh ta mới hiểu ra mình yếu cỡ nào.
"Với thực lực của anh, còn chưa xứng để biết tên tôi”
Thạch Hàn bình tĩnh nói.
Ngay sau đó, Thạch Hàn quay đầu nhìn về phía Lâm
Thiên nói: “Cậu Thiên, nên xử lý anh ta thế nào đây?”
Lâm Thiên đi tới trước mặt Trương Tuấn Kiệt, nói: “Nói, là ai phải anh tới đây?”
Trương Tuấn Kiệt câm miệng không nói.
“Không nói à? Thạch Hàn, ra tay với anh ta chút đi.” Lâm Thiên lạnh giọng nói.
Thạch Hàn gật đầu, sau đó đạp mạnh vào đầu gối
Trương Tuấn Kiệt.
"Á!"
Cùng với tiếng kêu thảm thiết thê lương, đầu gối của Trương Tuấn Kiệt bị giẫm máu thịt mơ hồ.
Trương Tuấn Kiệt đau tới mức đầu đầy mồ hôi, gương mặt đều trở nên trắng bệch.
“Tôi nói! Tôi nói, là Khương Hùng Dũng nhà họ Khương phái tới." Trương Tuấn Kiệt khai ra luôn.
Trương Tuấn Kiệt biết rõ, lúc trước anh ta đã khai tên của mình, cho dù mình không nói, đối phương điều tra tên của anh ta cũng có thể tra ra được Khương Hùng Dũng.
“Khương Hùng Dũng! Lại là Khương Hùng Dũng! Ông ta muốn tôi chết như vậy à?" Lâm Thiên híp mắt, trong mắt lóe lên ý lạnh.
“Cậu Thiên, nên xử lý người này thế nào? Giết anh ta sao?” Thạch Hàn chỉ Trương Tuấn Kiệt trên đất “Không, cắt đứt gân tay gân chân anh ta, dẫn theo anh ta đi gặp Khương Hùng Dũng.” Lâm Thiên lạnh giọng nói.
Khương Hùng Dũng phải người tới giết mình nhiều lần, sao anh có thể chịu đựng?
Trong biệt thự của Khương Hùng Dũng.
Khương Hùng Dũng đang chờ đợi tin của Trương Tuấn Kiệt, ông ta chờ mong bây giờ có thể hoàn toàn giết chết Lâm Thiên.
Lúc này, một đàn em vội vàng chạy vào.
“Ông Khương, ngoài cửa có người tên Lâm Thiên, cậu ta nói muốn gặp ông” Đàn em nói.
“Cái gì?” “Cậu ta ở cửa sao?”
Khương Hùng Dũng kinh hãi đứng bật dậy.
“Khương Hùng Dũng! Ông thật to gan.” Một giọng nói sắc bén truyền từ bên ngoài vào.
Ngay sau đó, bóng dáng Lâm Thiên đi từ bên ngoài vào.
Thạch Hàn theo sát phía sau Lâm Thiên, trong tay Thạch Hàn là Trương Tuấn Kiệt bị xách như xách chó chết.
“Trương Tuấn Kiệt!” Khương Hùng Dũng và luật sư đứng bên cạnh ông ta thấy Trương Tuấn Kiệt xong, đều kinh hãi trợn to mắt.
Lâm Thiên và Thạch Hàn đã đi tới phòng khách trong biệt thự.
“Rầm!”
Thạch Hàn ném Trương Tuấn Kiệt lên trên mặt đất.
“Gần chân gần tay anh ta đã bị đứt, nhất định cả đời này sẽ thành phế nhân rồi."
Lâm Thiên vừa nói, vừa không mời tự ngồi, ngồi đối diện Khương Hùng Dũng.
“Rầm!” “Cậu...!Cậu đúng là can đảm lắm!”
Khương Hùng Dũng vỗ mạnh lên bàn, vẻ mặt vô cùng giận dữ.
Đối với Khương Hùng Dũng mà nói, Trương Tuấn Kiệt là mãnh tướng cuối cùng ở trong tay ông ta, là một lá bài tẩy trong tay ông ta, bây giờ lại bị phế bỏ thành như vậy?
Hơn nữa đối phương còn dám tới tìm ông ta, tự mình ném Trương Tuấn Kiệt tàn phế trước mặt ông ta, đây hoàn toàn là tới nhục nhã ông.
“Rầm!”
Lâm Thiên cũng vỗ mặt bàn, trợn to mắt đứng dậy, lớn tiếng nói: “Rốt cuộc là ai can đảm đây? Vậy mà ông dám phái người ám sát tôi nhiều lần, ông nghĩ rằng Lâm Thiên tôi dễ bắt nạt à?”
Giọng nói của Lâm Thiên vang vọng trong phòng khách, tràn ngập khí thế.
“Khương Hùng Dũng, hôm nay tôi tới là muốn nói cho ông biết, chỉ dựa vào đảm phế vật này của ông đã muốn giết tôi, còn kém xa lắm.
“Sau này ông còn dám phái người tới giết tôi, tới một đứa tôi giết một đứa, tới hai đứa tôi giết một cặp, tới mười đứa trăm đứa, cũng sẽ giết sạch hết.” Lâm Thiên hung dữ nói.
Sau khi nói xong, Lâm Thiên trực tiếp xoay người.
“Thạch Hàn, chúng ta đi!" “Đứng lại cho tôi!”
Khương Hùng Dũng rống to một tiếng, nhất thời mười mấy vệ sĩ trong phòng đều xông lên, vây quanh Lâm Thiên và Thạch Hàn.
“Lâm Thiên tôi không thể không bội phục dũng khí của cậu, chỉ dẫn theo một người mà dám xông vào nhà tôi.
Cậu nghĩ mình