Sau khi Phan Tiểu Ngọc vượt qua bài kiểm tra lần trước, cô ấy đã bắt đầu làm việc vào ngày hôm sau.
Trong khoảng thời gian này, dù Lâm Thiên ở công ty hay ra ngoài gặp gỡ khách hàng, cô ấy đều ở bên Lâm Thiên, làm những việc thư ký nên làm.
Hơn nữa Phan Tiểu Ngọc rất cẩn thận trong công việc, không ngại gian khổ.
Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn Phan Tiểu Ngọc, cười nói: "Tiểu Ngọc, cô đã làm khá tốt trong khoảng thời gian này.
Trước đây cô đã nói với tôi, cái gì mà cô rất ngốc, làm việc rất dễ làm sai chứ, cô cứ khiêm tốn như vậy."
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều ở cùng Phan Tiểu Ngọc, Lâm Thiên hiểu rõ cô.
Phan Tiểu Ngọc xấu hổ cười.
Đối với Phan Tiểu Ngọc, trong lòng cô rất cảm kích Lâm Thiên, từ khi cô đi làm ở Tỉnh Xuyên, mẹ cô đã có thể ngẩng cao đầu trước mặt người thân, bạn bè và hàng xóm.
"Mà này, Tiểu Ngọc, lần trước cô nói rằng em vẫn còn một người em gái không biết nghe lời, đúng không?” Lâm
Thiên hỏi.
"Ừ, bây giờ nó rất nổi loạn.
Cứ luôn chạy theo một số người không đàng hoàng, không chăm chỉ học tập.
Mẹ tôi và tôi nói gì cũng không thèm nghe.
Tôi và mẹ vì nó mà lo lắng không nguôi, nhưng không có cách nào để dạy bảo nó cả "Phan Tiểu Ngọc thở dài.
“Chờ khi tôi làm xong những chuyện này, tôi sẽ giúp cô xử lý.
Lâm Thiên cười nói.
“Chủ tịch Thiên, chuyện nà...!chuyện này làm sao có thể làm phiền anh được.” Phan Tiểu Ngọc nói.
“Chuyện này có gì đáng kể đâu, tôi đã nói rồi, chúng ta tuy là cấp trên và cấp dưới, nhưng cũng là bạn.” Lâm Thiên nói.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Lâm Thiên đột nhiên vang lên.
Lâm Thiên vừa nhìn, nhận ra đây là cuộc gọi của lớp trưởng cấp ba Lý Ánh Hồng...!
Lần trước gặp bạn học Lý Ánh Hồng, Lâm Thiên vẫn còn nhớ rất rõ.
“Lớp trưởng.” Lâm Thiên trên mặt đem theo nụ cười, trả lời điện thoại.
“Lâm Thiên, tôi...!tôi muốn gặp anh, anh có thể ra ngoài gặp tôi được không?" Giọng nói của Lý Ánh Hồng vang lên trên điện thoại.
"Đương nhiên không vấn đề gì!"
Lâm Thiên từ trong điện thoại có thể nghe thấy Lý Ánh Hồng hình như có chuyện gì không nói ra được.
Lâm Thiên đã nói trong buổi họp lớp cuối cùng rằng nếu Lý Ảnh Hồng gặp bất kỳ rắc rối nào, cô ấy có thể tìm đến mình.
Cúp điện thoại xong, Lâm Thiên xử lý đống tài liệu trong tay trước, sau đó trực tiếp lái xe đến nơi đã được hai người hẹn trước.
Khi Lâm Thiên đến nhà hàng, Lý Ánh Hồng đã đợi Lâm Thiên trong nhà hàng trước rồi.
“Lâm Thiên, ở đây!” Lý Ánh Hồng vẫy tay với Lâm Thiên.
Lâm Thiên đi tới trước mặt Lý Ánh Hồng cười cười, sau đó ngồi xuống.
Lý Ánh Hồng mặc váy, trang điểm nhẹ nhàng, cô trẻ trung xinh đẹp, làn da của Lý Ánh Hồng được chăm sóc rất tốt, không chút tì vết.
Thành thật mà nói, Lâm Thiên đã không nhận ra được Lý Ánh Hồng đẹp như vậy khi anh ấy còn học trung học.
Sau khi ngồi xuống.
"Lâm Thiên, buổi họp lớp lần trước.
Cậu thực sự đã lợi dụng lúc mình say và bí mật nhét ngân phiếu một triệu vào túi của mình." Lý Ánh Hồng cắn môi.
Sau đó, Lý Ánh Hồng lấy ra tấm séc và đưa lại cho Lâm Thiên.
"Lâm Thiên, mình thật sự không thể nhận số tiền này.
Tuy nhà mình không giàu nhưng mình có thể tự nuôi sống bản thân.
Nếu nhận số tiền này, mình so với loại con gái bán hoa, còn có gì khác nhau sao?" Lý Ánh Hồng nói "Cái này...!được rồi, mình hiểu rồi.” Lâm Thiên gật gật đầu, sau đó đem chi phiếu cất lại.
Lâm Thiên cảm thấy Lý Ảnh Hồng nói cũng đúng, nếu Lý Ánh Hồng nhận tiền, cô ấy chẳng phải cũng là loại con gái hám tiền sao? "Nhưng mà, mình ...!mình còn có một chuyện khác.
Mình rất muốn cậu giúp mình.
Ngoài đến cầu xin sự giúp đỡ của cậu, mình không thể nghĩ đến ai khác.
Mình chỉ có thể đến cầu xin cậu." Lý Ảnh Hồng có vẻ hơi khó mở lời.
“Không sao, cậu nói đi, lúc học cấp ba cậu đã giúp mình khi mình gặp khó khăn, bây giờ khi cậu gặp khó khăn, chỉ cần Lâm Thiên mình có thể giúp, mình sẽ không bao giờ từ chối!” Lâm Thiên cười.
Thời trung học Lý Ánh Hồng đã giúp đỡ anh mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đó cũng là một chút ân tình.
Lâm
Thiên nhất định phải bảo đáp! "Là như thế này.
Em trai tớ đã mất tích.
Nó đã đến thành phố Hải Phòng để tìm bạn học của mình vài ngày trước, nhưng sau khi nó đến thành phố Hải Phòng, chúng tớ đã mất liên lạc với nó." “Em trai cậu mất tích?” Lâm Thiên sửng sốt.
Lý Ảnh Hồng tiếp tục: "Hôm qua, gia đình mình bất ngờ nhận được cuộc gọi cầu cứu từ em trai mình.
Nó nói rằng nó đã bị lừa vào một đường dây đa cấp và nhờ chúng ta đến cứu nó.
Nhưng khi chúng mình đang nói chuyện được nửa chừng thì điện thoại bị cúp máy.
Khi mình gọi lại lần nữa thì điện thoại đã bị tắt mắt máy.
“Cậu ấy bị lừa vào đường dây đa cấp sao?” Lâm Thiên lại kinh ngạc.
Bán hàng đa cấp, Lâm Thiên trước đây đã từng nghe tên mập nói qua.
Tên mập nói rằng một người thân của cậu ta đã từng bị lừa vào đường dây bán hàng đa cấp trước đó, còn bị tẩy não, ở trong đường dây bán hàng đa cấp được hai năm, trong thời gian đó còn lừa biết bao người thân, bạn bè cùng vào.
Lâm Thiên biết rất rõ, bán hàng đa cấp rất có hại.
"Mình...!mình không biết phải làm gì bây giờ.
Mình nghĩ đi nghĩ lại, cậu chính là người quyền lực nhất trong những người mà mình biết, vì vậy mình muốn hỏi cậu.
Có cách nào giúp mình không, giúp mình cứu em trai mình." Lý Ảnh Hồng lo lắng nói.
Sau đó, Lý Ảnh Hồng đứng dậy đi tới chỗ Lâm Thiên.
"Lâm Thiên, cậu nhất định phải giúp mình.
Mình quỳ xuống xin cậu!"
Lý Ảnh Hồng vừa nói, vừa quỳ xuống trước Lâm Thiên.
"Lý Ảnh Hồng, đừng đừng đừng!" Lâm Thiên nhanh chóng nâng bàn tay