Lâm Thiên hoàn toàn không biết được tình trạng của Thạch Hàn lúc này đang như thế nào, nhưng bây giờ đã hơn mười phút kể từ khi Thạch Hàn bước vào trong biệt thu.
Với thân thủ của Thạch Hàn, nếu như Thạch Hàn tiến triển thuận lợi, thì theo thông thường giờ anh ta đã sớm ra rồi mới phải?
Dù sao biệt thự lớn như vậy, muốn tìm ông Lục ở trong đó cũng không khó.
Lâm Thiên đang lo lắng nhất chính là Thạch Hàn đã ở trong đó gặp phải điều bất trách, tuy rằng Thạch Hàn thân thủ rất tốt, nhưng đối phương rất có thể là có súng.
Lúc này đây, người của Lâm Thiên đều từ bên ngoài bức tường của biệt thự lui vào trong sân.
Chiêu này của Lâm Thiên quả nhiên có hiệu quả, người của đối phương tuy nhiều, nhưng bị bức tường cao hơn hai mét ngăn chặn lại, đối phương nhất thời không thể xông vào trong, dù sao cánh cổng cũng chỉ lớn như vậy.
Ngoài việc từ phía trước đi vào, người của đối phương bắt đầu đổ xô đi trèo tường tiến vào trong sân.
Thời gian từng chút một trôi qua, đối phương càng ngày càng có nhiều người trèo vào trong sân nhà.
Trong sân càng ngày càng có nhiều kẻ địch, trận chiến trong đó cũng càng ngày càng quyết liệt.
Lợi thế dựa vào tường để chặn địch phương cũng đang dần suy yếu đi.
“Giết giết giết”
Lâm Thiên nhìn cảnh giao giết kịch liệt trong sân, lại chỉ có thể lo lắng mà siết chặt nắm đấm.
Bởi vì bây giờ đã không còn chỗ để lui nữa, chỉ có thể ở trong cái sân này liều mạng mà chiến đấu, đây không phải là điều mà Lâm Thiên muốn thấy.
Lúc này, Trần Hạo vội vàng chạy tới trước mặt Lâm
Thiên.
“Anh Thiên, tôi vừa nhận được điện thoại của các anh em trông chừng dưới núi, nói rằng địch phương lại có thêm một đội quân tiếp viện tiến lên núi, tổng có năm sáu trăm người.” Trần Hạo nói.
“Lại có thêm năm sáu trăm người sao?" Sắc mặt của liền Lâm Thiên thay đổi.
Trần Hạo trầm giọng nói: “Anh Thiên, bây giờ với số lượng người của đối phương chúng ta đã khó có thể chống đỡ, nếu như lại đợi đến năm sáu trăm người cứu viện đó lên núi, thì chúng ta, chúng ta sợ rằng sẽ thực sự thua mất.”
Tất nhiên Lâm Thiên rất hiểu rõ được giữa lợi và hại sẽ như thế nào.
“Các anh cũng đi tham chiến đi, để lại mười người ở đây với tôi là được.
Lâm Thiên nói với các anh em đang báo mình.
“Anh Thiên, chuyện này...!Mấy chục anh em xung quanh đều có vẻ hơi do dự, bởi vì bọn họ phải bảo vệ cho Lâm Thiên, dù sao trận chiến đã đánh tới sân rồi.
“Nghe lệnh của tôi.” Lâm Thiên nói.
“Vâng”.
Sau khi mọi người gật đầu, bọn họ cũng xoay người đi vào tham chiến, chỉ để lại mười người anh em ở đây bảo vệ Lâm Thiên.
Bởi vì số lượng người của đối phương quá nhiều, người của Lâm Thiên chỉ có thể vừa chiến đấu vừa rút lui.
Rất nhanh, trận chiến đã lan đến nơi Lâm Thiên đang ở.
Lúc này, Lâm Thiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, chính là người đàn ông xăm mình ban sáng đã chặn đánh Lâm Thiên trên đường cao tốc.
Người đàn ông xăm mình đó cũng đã nhìn thấy Lâm Thiên.
“Các anh em, tên nhóc này là thủ lĩnh, giết nó đi”
Người đàn ông xăm mình chỉ vào Lâm Thiên lớn tiếng nói.
Sau khi nghe được lệnh, khoảng hơn chục người xung quanh người đàn ông xăm mình tức thì chạy đến chỗ Lâm Thiên, người đàn ông xăm mình là người xông pha tới đầu tiên.
“Bảo vệ anh Thiên” Trần Hạo đang ở gần đó hét lên một tiếng.
Chỉ đáng tiếc là lúc này người của Lâm Thiên đều bị đối phương quấn lấy, căn bản không thể thoát ra qua cứu Lâm Thiên được.
Chỉ có mười mấy người bảo vệ ở bên cạnh Lâm Thiên xông lên chống lại đám người này, nhưng địch phương có quá nhiều người, bọn họ căn bản không thể ngăn chặn được.
Người đàn ông xăm mình đó liền lao thẳng đến Lâm
Thiên.
“Nhóc con, cậu là thủ lĩnh, một khi cậu chết trận chiến này cũng sẽ hoàn toàn kết thúc, đi chết đi”
Người đàn ông xăm mình hung hãn giơ dao lên, lao về phía Lâm Thiên, rồi sau đó một dao chém xuống.
Con người Lâm Thiên đột nhiên co lại.
Người đàn ông xăm mình này có thể trở thành người đứng đầu, hẳn nhiên phải có năng lực nhất định, cú chém này không chỉ nhanh, mà còn rất mạnh, tuyệt đối không phải thứ Lâm Thiên có thể chống cản.
"Bang."
Ngay lúc người đàn ông xăm mình lao tới trước mặt Lâm Thiên, lúc con dao đang chuẩn bị chém xuống, có một con dao từ phía sau lưng anh ta đâm thẳng ra phía trước, động tác khiến cho người ta không thể phản ứng lại kip.
“Phụt”
Người đàn ông xăm mình phun ra một ngụm máu tươi, rồi sau đó trực tiếp ngã lăn xuống đất.
Hai mắt anh ta trợn lên, chỉ đáng tiếc là đã không còn hơi thở nữa.
Sau khi người đàn ông xăm mình ngã xuống đất, người hiện lên trong tầm mắt của Lâm Thiên chính là Bạch Hổ.
Rất rõ ràng nhát dao này chính là do Bạch Hổ chém.
“Anh Thiên, cậu không sao chứ?” Bạch Hổ vội vàng đi tới chỗ Lâm Thiên, “Tôi không sao, thật may là cậu tới kịp thời, Bạch Hổ cậu lại cứu mạng tôi thêm lần nữa” Lâm Thiên nói.
“Bảo vệ anh Thiên là trách nhiệm của tôi.
Bạch Hổ nhếch miệng cười.
Tiếp theo sau đó, Bạch Hổ liếc nhìn người đàn ông xăm mình đang nằm trên mặt đất.
“Anh Thiên, vào ban sáng chính là tên này đã dẫn người đến chặn đánh chúng ta, hại đến mười mấy người anh em toàn bộ bị giết sạch, bây giờ giết nó cũng coi như là báo được thù rồi” Bạch Hổ nói.
Lâm Thiên gật đầu.
“Hiện tại cũng không biết là anh Thạch Hàn như thế nào nữa, tôi thực sự có chút lo lắng” Bạch Hổ lo lắng nói.
“Chẳng phải là tôi cũng đang cảm thấy lo lắng?” Lâm
Thiên nở ra một nụ cười gượng gạo.
Ngay lúc này lại có hai người lao đến trước mặt Lâm Thiên, Bạch Hổ lập tức vung dao xông lên giải quyết hai người này.
"Bang."
Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng Lâm Thiên đột nhiên mở ra.
Lâm Thiên vội vàng quay đầu nhìn xem.
Người hiện vào mắt của Lâm Thiên chính là Thạch
Hàn.
Trên người Thạch Hàn có rất nhiều máu, cũng không biết là máu của anh ta hay là của người khác.
Đồng thời vào