Một tiểu đệ biết đường lái theo xe thương mại chạy thẳng đến chân núi rồi dừng lại.
Sau khi xuống xe.
“Cậu Thiên, xe không thể trực tiếp đến được miếu đạo quán Vân Nam, còn phải dọc theo con đường này đi bộ thêm nữa tiếng đồng hồ nữa” Tiểu đệ nói.
Tên tiểu đệ này vốn là người của ông Lục.
“Được rồi, đi trước dẫn đường.” Lâm Thiên nói.
Dưới sự dẫn dắt của tên tiểu đệ này, họ lại đi bộ thêm nữa tiếng đồng hồ nữa.
Cuối cùng cũng nhìn thấy một đạo quán.
Chỉ có điều đạo quán này trông hơi cũ kĩ.
Lâm Thiên dẫn theo Thạch Hàn và Bạch Hổ hai người trực tiếp đi vào trong đạo quán, còn tên tiểu đệ đó cho ở lại bên ngoài đạo quán.
“Ba vị xin hãy dừng bước”
Họ vừa bước vào trong đạo quán, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo đạo sĩ đứng chặn lại Lâm Thiên ba người họ.
“Xin chào, chúng tôi đặc biệt đến đây để viếng thăm quán chủ của đạo quán Vân Nam” Lâm Thiên lễ phép nói.
“Xin lỗi.
Đạo quán của chúng tôi không đón khách, sư phụ của tôi cũng không tiếp khách, xin mời ba vị về cho.” Đạo sĩ trẻ tuổi đưa ra một động tác mời.
“Chuyện này tôi là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Tỉnh Xuyên bên chi nhánh Bảo Thạnh, và là cháu trai của Lê Chí Thành người giàu có nhất Tây Nam, tôi đặc biệt tới đây gặp quán chủ, xin phiền cậu vào bẩm báo giúp tôi” Lâm Thiên nói ra thân phận của mình.
“Thưa anh, tôi không biết Lê Chí Thành gì cả, nhưng sư phụ tôi đã ra lệnh, ông ấy không tiếp khách, bất kể là người tai to mặt lớn nào cũng như vậy” Tiểu đạo sĩ nói.
Tiểu đạo sĩ khựng lại một chút, lại nói thêm một câu nữa: “Ngoài ra, những người có tai mặt to lớn đó muốn gặp sư phụ của tôi nhiều không đáng kể, bọn họ còn không phải cũng đều không cho vào sao?" “Cậu đạo sĩ, anh Thiên của chúng tôi đến gặp sư phụ của cậu là vì coi trọng sư phụ của cậu, ông ta có bằng lòng hay không, cậu cũng có thể vào báo trước một tiếng được không?" Bạch Hổ bước tới nói.
“Vị thí chủ này, sư phụ của tôi không tiếp khách, từ trước đến nay đây luôn là khuôn phép, thế nên không cần phải bẩm báo, nếu như các anh không đi, thể tôi cũng chỉ có thể cho lệnh đuổi khách thôi.” Tiểu đạo sĩ nói.
“Đuổi khách? Cậu muốn đuổi khách như thế nào? Muốn ra tay sao? Như vậy cũng được, đúng lúc có thể để cho tôi thử tiểu đạo sĩ cậu có tài cán gì không” Bạch Hồ cười nói.
Sau khi Bạch Hổ nói xong, trực tiếp đi tới trước mặt tiểu đạo sĩ, anh ta xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau với tiểu đạo sĩ.
Lâm Thiên cũng không ngăn cản Bạch Hổ, bởi vì Lâm Thiên nghe được lời tiểu đạo sĩ nói lúc nãy là sư phụ của cậu ta sẽ không bởi vì thân phận làm tiêu chuẩn để tiếp khách, cho nên dù anh có nói ra thân phận và lai lịch của mình đi nữa cũng vô dụng.
Nếu đã như vậy, anh muốn gặp được quán chủ của đạo quán Vân Nam thì không thể không nghĩ thêm cách khác.
“Xin lỗi, tôi sẽ không ra tay với anh.” Tiểu đạo sĩ nói.
“Nếu cậu không ra tay, thì cậu làm sao có thể đuổi chúng tôi ra ngoài?” Bạch Hổ cười nói.
“Nếu như các anh không đi ra ngoài, thế thì đừng trách tôi không khách sáo nữa.
Tiểu đạo sĩ trầm mặt xuống.
Tiếp theo đó, tiểu đạo sĩ trực tiếp ra tay với Bạch Hổ.
“Ầm ầm ầm.
Trong nháy mắt, hai người giao thủ với nhau, bỗng chốc cũng đã cùng Bạch Hổ đấu được hơn mười mấy chiêu thức.
“Thế mà anh cũng có chút bản lĩnh đấy?”
Tiểu đạo sĩ tỏ vẻ rất kinh ngạc, cậu ta vốn cho rằng Bạch Hổ chỉ là một vệ sĩ bình thường, nhưng kết quả lại vượt quá dự đoán của cậu ta.
Bạch Hổ cũng nói: “Cậu tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có thân thủ này, tôi cũng rất bất ngờ đấy.
Nhất thời hai người vẫn chưa phân biệt được cao thấp.
“Không ngờ một tiểu đạo sĩ lại có thân thủ như vậy, xem ra quán chủ của đạo quán Vân Nam này, đúng là có chút bản lĩnh.” Lâm Thiên nói.
Thạch Hàn cũng gật đầu: “Không sai, theo tình hình hiện tại, hai người này đánh trong một trăm chiêu thức cũng e là khó mà phân biệt được thắng thua, về phần ai sẽ giành chiến thắng sau một trăm chiêu thức đó thì hơi khó nói, nhưng tôi cảm thấy Bạch Hổ có lợi thế hơn, bởi vì kinh nghiệm thực chiến của Bạch Hổ nhiều hơn, sau một trăm chiêu thức đó, tầm quan trọng của kinh nghiệm chiến đấu thực tế sẽ được thể hiện lên tất cả” “Dừng tay.”
Đúng vào lúc này, một giọng nói từ trong đại điện truyền đến, Lâm Thiên ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên để râu và mặc áo đạo sĩ, người đàn ông trung niên này cho người ta cảm giác có dáng vẻ phong thái của thần tiên.
Lâm Thiên đoán rằng ông ta hẳn chính là quán chủ của đạo quán này rồi.
Tiểu đạo sĩ nhanh chóng dừng tay, Bạch Hổ cũng lập tức dừng lại.
“Sư phụ.”
Sau khi tiểu đạo sĩ dừng tay, cậu ta liền nhanh chóng chạy đến trước mặt quán chủ.
“Ai cho con ra tay hả?” Quán chủ lạnh lùng dò hỏi.
“Sư phụ, con con...!Tiểu đạo sĩ ngập ngừng ấp úng, tỏ vẻ rất nhút nhát sợ hãi.
“Được rồi, lui xuống đi” Quán chủ xua tay với cậu ta.
“Sư phụ, thế còn những người đó.” Tiểu đạo sĩ nhìn Lâm Thiên ba người họ.
“Con không cần hỏi nhiều, đi chuẩn bị trà đi? Quán chủ chậm rãi nói.
“Vâng” Sau khi tiểu đạo sĩ đáp lời xong liền xoay người rời đi.
Lâm Thiên thấy vậy, liền dẫn theo Bạch Hổ và Thạch Hàn hai người trực tiếp đi tới trước đại điện, đi tới phía trước quán chủ này.
“Đạo trưởng, lúc nãy người của tôi đã hành động thất lễ rồi, mong hãy thứ lỗi." Lâm Thiên lễ phép nói.
“Nếu như thủ hạ của cậu có thể đánh với đệ tử của tôi mà không phân biệt được cao thấp, cậu cũng có tư cách gặp tôi, mời vào đi.
Đạo trưởng đưa ra hành động mời.
Sau khi vào đại điện của đạo quán, Lâm Thiên ngồi vào chỗ.
Lúc này, tiểu đạo sĩ bưng trà lên.
“Để tôi”
Quán chủ nhận qua bộ ấm trà, sau đó đích